Trong đầu của Lương Khải Phong khẽ thoáng qua một khoảng trống.
Chóp mũi là hương rượu nhạt nhòa pha lẫn mùi hoa, không phân biệt được là mùi rượu uống hôm nay còn vương lại, hay là hương thơm trên người Nam Kiến Tuyết.
Cảm giác trên môi mềm mại vô cùng, tựa như món điểm tâm, lại càng mê người hơn cả điểm tâm.
"Nam Kiến Tuyết." Hô hấp của Lương Khải Phong có phần nặng nề, "Ngươi uống nhiều rồi, có thể đừng làm loạn được không?"
Nam Kiến Tuyết chớp chớp mắt nhìn hắn, hồi lâu mới nở nụ cười rạng rỡ, vòng tay ôm lấy cổ hắn, dựa cả người sang, đầu gối lên vai Lương Khải Phong, cả người dính chặt lấy hắn không rời.
Lương Khải Phong liền đưa mắt nhìn sang Thanh Thiển.
Trên mặt Thanh Thiển cũng có chút ngượng ngùng, khẽ giải thích: "Công chúa nói gì đến chính mình cũng không nhớ rõ."
Nhưng thực ra chuyện này rất khó nói, dù sao sau sự việc ở Ngự Hoa Viên lúc trước, công chúa cũng có một khoảng thời gian rất dài không chịu bước chân vào nơi đó dù chỉ một bước.
Lương Khải Phong khẽ cười ra tiếng.
"Ngươi cười cái gì!" Nam Kiến Tuyết lập tức vùng ra khỏi lòng hắn, vươn tay nhéo mặt hắn một cái, "Không được cười, đồ đáng ghét!"
Lương Khải Phong thu lại ý cười, bế y trở về phủ.
Trên đường đi, Nam Kiến Tuyết hoàn toàn không chịu an phận, không biết là bỗng nhiên phát hiện ra mặt của Lương Khải Phong rất thú vị để nghịch, hay là vì lý do nào khác mà suốt cả quãng đường đều nghịch ngợm với hắn.
Lúc thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920257/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.