Đến khi Lương Khải Phong từ trong cung trở về, tâm trạng của Nam Kiến Tuyết cũng đã điều chỉnh lại ổn thỏa, đang ngồi ở bàn đá trong viện làm đồ. Nghe thấy hắn trở về, y chỉ hơi nâng mí mắt lên mà liếc nhìn một cái, cũng không lên tiếng, rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục việc đang làm.
Lương Khải Phong thấy vậy liền bước tới hỏi: "Lúc ta không có ở đây lại chọc ngươi không vui sao?"
"Không có." Nam Kiến Tuyết cụp mắt xuống, tiếp tục hạ kim thêu lên khung vải.
Lương Khải Phong nhìn thoáng qua một cái, chỉ nhìn ra được vài đóa hoa nhỏ, rốt cuộc người kia đang thêu cái gì hắn cũng không rõ, nhưng vẫn mỉm cười khen: "Ngươi thêu thật sự rất đẹp."
"Đó là đương nhiên." Nam Kiến Tuyết "hừ" một tiếng, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn hắn, "Thêu cho ngươi đó."
Lương Khải Phong hơi sửng sốt, mang theo vài phần thụ sủng nhược kinh: "Thật sao?"
Nam Kiến Tuyết gật đầu, không nói gì thêm, nhưng Lương Khải Phong đã vui như nở hoa rồi.
Hắn cảm thấy ngày mình ôm được mỹ nhân đã không còn xa nữa, nhịn không được mà vươn tay chạm nhẹ vào y, thấp giọng gọi: "Công chúa."
Nam Kiến Tuyết liếc nhìn hắn một cái.
Lương Khải Phong gọi y một lần nữa: "Nam Kiến Tuyết."
Nam Kiến Tuyết vẫn không hề đáp lại.
"Kiến Tuyết." Lương Khải Phong lại gọi thêm một tiếng.
Nhưng lần này liền bị Nam Kiến Tuyết trừng mắt nhìn: "Có chuyện thì cứ nói thẳng đi!"
"Không có gì." Lương Khải Phong ngồi xuống đối diện với y, phân phó người mang trà cụ lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920258/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.