Thọ Khang Cung
Thái hậu đang phân phó việc trong cung, chợt nghe thấy bên ngoài truyền vào một tiếng gọi khẽ khàng: "Mẫu hậu."
Sắc mặt của bà lập tức dịu xuống, khóe mắt cong lên đầy nhu hòa, rồi quay sang phất tay ý bảo người lui ra. Đợi đến khi người vừa gọi ấy chạy vào, bà liền vươn tay ra như muốn đón lấy, cười hiền từ: "Sao hôm nay con lại vào cung vậy?"
Nam Kiến Tuyết đứng ở trước mặt Thái hậu, giọng nhẹ như tơ: "Con có chút chuyện muốn bẩm, hôm nay con sẽ dùng bữa trong cung với người."
Thái hậu liếc mắt nhìn người theo sau y cùng bước vào.
Lương Khải Phong hành lễ: "Tham kiến Thái hậu."
Ánh mắt của Thái hậu lại dừng ở trên người Nam Kiến Tuyết một lát, sau mấy giây im lặng liền mỉm cười nói: "Là tới để nói chuyện hai đứa các ngươi đã thành đôi rồi sao?"
Nam Kiến Tuyết sửng sốt, có chút thẹn thùng: "Mẫu hậu làm sao mà biết được vậy ạ?"
"Con là do ta nuôi lớn, chẳng lẽ ta lại còn không hiểu sao?" Thái hậu vừa nói, vừa kéo Nam Kiến Tuyết ngồi xuống bên cạnh, lại chỉ sang vị trí bên cạnh cho Lương Khải Phong, lúc này mới tiếp lời: "Trước đây A Viễn ban hôn cho hai đứa, ta còn là người đầu tiên giơ hai tay tán thành đấy."
"Con biết, lúc đó người cũng đem hắn khen đến tận mây xanh mà." Nam Kiến Tuyết bĩu môi, "Cũng chỉ đến thế thôi."
Thái hậu lắc đầu cười, không vạch trần mà sai người mang trà lên, lại nói: "Gần đây có rất nhiều chuyện, A Viễn chắc phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920261/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.