Nghe Lương Khải Phong nói vậy, mặt Nam Kiến Tuyết không khỏi đỏ bừng lên.
Y đương nhiên biết Lương Khải Phong đang ám chỉ điều gì, mấy ngày nay hắn vẫn luôn đau đáu trong lòng chuyện đó.
Y có chút không được tự nhiên mà chớp chớp mắt, nói chuyện còn lắp bắp: "Hiện, hiện tại luôn sao?"
Lương Khải Phong đánh giá sắc mặt của Nam Kiến Tuyết hiện tại, thấy y cũng không chán ghét, liền lại hôn nhẹ lên môi y một cái.
Lần này dừng lại ở trên môi, không vội vàng, mà lại dịu dàng, thậm chí còn mang theo chút cảm giác an ủi và chiều chuộng.
Đôi mắt Nam Kiến Tuyết chớp càng nhanh hơn, hàng lông mi dài như chiếc quạt nhỏ nhẹ quét qua gương mặt của Lương Khải Phong.
Cảm giác ấy vừa nhẹ nhàng lại vừa ngứa ngáy, như thể có gì đó đang đập nhẹ trong tim Lương Khải Phong vậy.
"Ở, ở chỗ này sao?" Nam Kiến Tuyết ngập ngừng hỏi, "Nhưng bên ngoài có..... có rất nhiều người."
Mấy từ này càng khiến cho tim Lương Khải Phong run lên, suýt nữa thì buột miệng nói "Đúng vậy", nhưng hắn rất nhanh liền đã lấy lại được bình tĩnh, chỉ đáp: "Để một lát nữa đi."
Nam Kiến Tuyết lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lương Khải Phong nhìn thấy vậy, có chút buồn cười: "Em sợ đến thế à?"
"Cũng, cũng không phải....." Nam Kiến Tuyết ngập ngừng, hơi ngượng ngùng giải thích, "Chỉ là..... ta chưa chuẩn bị tốt thôi."
"Chuẩn bị?" Lương Khải Phong hỏi, "Là tâm lý sao.....?"
"Đúng là vậy." Nam Kiến Tuyết hạ thấp giọng, tiến sát lại gần bên tai Lương Khải Phong mà nói nhỏ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920265/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.