Thấy mũi tên kia bay tới, đầu óc Nam Kiến Tuyết liền trở nên trống rỗng, theo bản năng nghiêng người né tránh. Nhưng khi toàn thân y vừa mới lệch sang một bên, đã có người lao tới, đè y ngã xuống.
Nam Kiến Tuyết lăn xuống một vòng mới lấy lại được tinh thần, ánh mắt rơi vào người đang chắn trên người mình, khẽ ngẩn ra: ".....Sơ Ảnh?"
Sơ Ảnh khẽ gật đầu, vươn tay kéo y đứng dậy rồi lặng lẽ lùi sang một bên.
Có lẽ là do có thói quen làm ám vệ từ trước, cô trước sau đều vô thanh vô tức, lại chẳng giỏi hầu hạ người khác. Bởi vậy, tuy đi theo Nam Kiến Tuyết đã lâu, nhưng y vẫn ít khi chú ý đến cô. Chỉ là lần này..... ít nhiều cũng chính là nhờ cô cứu lấy y một mạng.
Y bình ổn lại hơi thở, mới nói: "Đợi đến khi trở về, ta nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi một phần đại lễ."
Sơ Ảnh nghe vậy, chỉ khẽ cong khóe môi, giọng nói rất khẽ: "Đây vốn là bổn phận thuộc hạ, thưa công chúa."
Nam Kiến Tuyết khẽ lắc đầu, lại hỏi: "Tình hình bên kia là thế nào?"
"Hình như là đang tranh giành con mồi." Sơ Ảnh đáp, "Người có cần thuộc hạ phái người đến đó dò xét không ạ?"
Nam Kiến Tuyết lắc đầu: "Chỉ cần nhắc mọi người cẩn thận một chút, đừng để lại bị loạn tiễn bắn trúng là được..... Khải Phong?"
Thấy người đang đi tới, Nam Kiến Tuyết bất chợt sững lại, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Sắc mặt của Lương Khải Phong trông vô cùng nặng nề: "Thị vệ nói em vừa mới suýt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920266/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.