Nam Kiến Tuyết vội nghiêng người tránh sang một bên, thoáng nhìn đã thấy Lương Khải Phong đã tỉnh dậy, không biết đang suy nghĩ đến điều gì, bèn hỏi: "Chàng không đi xem thử à?"
"Xem cái gì? Vũ Lâm Vệ chẳng lẽ chỉ để trưng thôi sao?" Lương Khải Phong ngồi dậy, đáp, "Quân binh của Đại Liệt thế nào ta còn không rõ? Hắn có thể điều động cũng chỉ được ngần ấy người, khuấy đảo không nổi sóng to gió lớn gì đâu."
Nghe vậy, Nam Kiến Tuyết khẽ nhíu mày: "Nhưng mà..... nếu huynh ấy dám làm, chẳng lẽ không phải đã nắm chắc được đôi phần rồi sao?"
Lương Khải Phong lắc đầu: "Không hẳn là dám làm, mà là bắt buộc phải làm."
Nam Kiến Tuyết đưa mắt nhìn hắn.
Lương Khải Phong nói tiếp: "Những chuyện phong thanh gần đây, rất có thể là do An Vương cố ý dựng lên."
Nam Kiến Tuyết ngờ vực: "Huynh ấy làm vậy để làm cái gì? Chẳng lẽ là nếu thất bại thì sẽ vu cho kẻ khác hãm hại sao?"
Lương Khải Phong khẽ cười, lắc đầu: "Ta đoán..... có lẽ A Viễn tra ra được điều gì đó, ép An Vương phải ra tay. Mấy việc trước đây cũng chỉ là An Vương bất đắc dĩ tung ra để dời đi sự chú ý của A Viễn mà thôi."
Nam Kiến Tuyết vẫn hồ nghi: "Thật vậy sao?"
"Nếu không thì còn là gì nữa?" Lương Khải Phong đưa tay vỗ nhẹ lên đầu y, "Đừng quên, cái ngôi vị hoàng đế kia, ta cũng từng giúp hắn không ít."
Nam Kiến Tuyết lẩm bẩm: "Chàng có biết không, quan hệ của chàng với hoàng huynh mà đưa lên thoại bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920267/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.