Trong thôn trang của Khải Phong trồng rất nhiều cây mai. Vừa xuống xe ngựa, Nam Kiến Tuyết đã ngửi thấy hương thoang thoảng, đôi mắt lập tức sáng rực, vội chạy tới bẻ một nhành mai.
Y đưa cành hoa cho Lương Khải Phong, cười nói: "Cái này có thể làm món ăn đấy."
Lương Khải Phong nhận lấy, khựng lại một chút, hơi bất đắc dĩ: "Sao miệng em lúc nào cũng nghĩ đến ăn vậy? Chẳng thấy phong nhã gì cả."
"Vậy ta ngâm mấy câu thơ cho chàng nghe nhé?" Nam Kiến Tuyết cười, "Hoặc ta đàn cho chàng một khúc?"
Lương Khải Phong bất lực lắc đầu cười: "Để ta sai người đi làm thì hơn."
"Làm thêm mấy món bánh mật hoa mai đi. Sau còn có thể ngâm nước uống, hoặc ủ rượu nữa." Nam Kiến Tuyết dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn hắn, "Chúng ta cùng nhau ủ đi, lần sau tới là có thể uống được rồi."
Những lời ấy khiến ánh mắt Lương Khải Phong trở nên dịu dàng hơn.
Hắn rất thích nghe Nam Kiến Tuyết nói những câu như vậy, dùng giọng điệu vui vẻ mà vẽ ra tương lai của cả hai. Dù chỉ là chuyện ủ một vò rượu thôi, cũng đã khiến cho người ta thấy mong chờ ngày mai.
Lương Khải Phong khẽ gật đầu: "Em biết ủ rượu sao?"
"Tất nhiên là biết rồi." Nam Kiến Tuyết ngẩng đầu, vẻ kiêu hãnh, "Ta chính là công chúa đa tài đa nghệ đó."
Lương Khải Phong bật cười: "Thế em cũng biết nấu cơm?"
Nam Kiến Tuyết vừa định gật đầu, chợt nghĩ lại thấy có gì đó không ổn, liền cảnh giác nhìn hắn: "Chàng hỏi cái này để làm gì?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920269/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.