Nam Kiến Tuyết tuy đọc nhiều thoại bản, nhưng kinh nghiệm thực tế lại rất ít. Trong sách từng thấy cảnh người ta kề miệng thân mật, song với bản thân y, đây vẫn là lần đầu nếm trải.
Trong khoảnh khắc ấy, y chỉ thấy da đầu tê dại, sương mù mờ ảo vờn quanh khiến khóe mắt cũng dần nóng lên.
Y chỉ có thể cắn chặt môi, không để mình bật thành tiếng, nhưng vẫn lỡ để lọt vài âm khẽ từ trong mũi thoát ra.
Nam Kiến Tuyết bất giác nhớ đến lần từng học làm bánh với một vị nương nương trong cung.
Phải cho nguyên liệu vào nồi nấu đến khi tan, lại thêm bột mì nhào cho đến khi khối bột trở nên mịn bóng, rồi ủ cho bột nở. Sau đó nặn thành hình vừa ý, bỏ vào chảo dầu nóng chiên vàng, giòn rụm.
Nam Kiến Tuyết rất thích món điểm tâm ấy, giống như bây giờ y cũng thích Lương Khải Phong vậy.
Hẳn là thích..... phải không?
Trong đầu y rỗng tuếch, không rõ được cảm giác lúc này là gì, cho đến khi nghe Lương Khải Phong bật cười, gọi khẽ: "A Tuyết."
Âm thanh trầm thấp, mơ hồ, nghe chẳng rõ lời, nhưng lại càng khiến y ngượng ngùng hơn.
Y đưa tay đè lên vai Lương Khải Phong như muốn đẩy ra, lại như đang mượn làm điểm tựa.
Thế nhưng Lương Khải Phong không hề dừng, ngược lại còn cúi đầu thấp hơn.
Trong tiếng động khẽ lẫn tiếng nước, quần áo trên mặt nước cũng khẽ lay động, chẳng bao lâu lại dừng lại.
Nam Kiến Tuyết khẽ gọi một tiếng: "Khải Phong....." Giọng nói yếu ớt run run như vừa khóc.
Đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920270/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.