Nam Kiến Tuyết vốn chẳng có mấy cảm tình với người nhà họ Khương, nên bọn họ có làm gì cũng không khiến y tức giận, cũng chẳng lấy làm lạ.
Điều duy nhất khiến y đau lòng là chuyện của mẫu phi.
Năm đó, mẫu phi sợ liên lụy đến người nhà nên mới cắt đứt hết quan hệ, còn lấy chính mạng mình ra để đổi lấy sự bình an cho y. Bao nhiêu tâm huyết, cuối cùng lại giống như nước chảy ra biển Đông.
"Chàng nói xem, có phải mẫu phi ta sinh ra vào giờ xấu không?" Nam Kiến Tuyết khẽ thì thầm, "Người nhà họ Khương làm như vậy, chẳng khác nào biến cả ta và mẫu phi thành kẻ vong ân bội nghĩa....."
"Khương gia là Khương gia, còn các em là các em." Lương Khải Phong đưa tay xoa nhẹ mái tóc y, an ủi: "Chuyện này vốn không đơn giản như vậy. Nếu không phải việc này thì cũng sẽ có việc khác, đừng nghĩ nhiều."
Đạo lý này Nam Kiến Tuyết hiểu, nhưng trong lòng vẫn nghẹn, chẳng thể thoải mái được.
Thấy vậy, Lương Khải Phong ngẫm nghĩ rồi nói: "Hay là chúng ta đừng vội quay về nữa."
Nam Kiến Tuyết ngẩng lên nhìn hắn: "Vậy chàng muốn đi đâu?"
Lương Khải Phong không đáp, chỉ bước ra ngoài dặn nhỏ với xa phu mấy câu. Xa phu vâng một tiếng, liền đánh xe rẽ theo hướng khác.
Nam Kiến Tuyết nhíu mày: "Chàng muốn đưa ta đi đâu?"
Lương Khải Phong cười: "Đưa em đi tiêu tiền."
Nam Kiến Tuyết nghe vậy chẳng thấy vui vẻ gì, chỉ bực bội nói: "Không muốn mua sắm, về phủ đi."
"Đi thử xem, em chắc chắn sẽ thích."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920271/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.