Nam Chiêm Viễn không ngờ tới chuyện y sẽ nói như vậy, liền sững người trong thoáng chốc. Ngay cả Lương Khải Phong đứng bên cạnh cũng bất ngờ.
"Đệ..... đệ muốn tiếp tục làm công chúa sao?" Nam Chiêm Viễn ban đầu cảm thấy quá hoang đường, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không phải là không thể, chỉ là vẫn còn do dự, "Từ trước tới nay chưa từng có tiền lệ này. Công chúa thì là công chúa, đệ....."
"Vậy thì để ta làm tiền lệ đầu tiên đi." Nam Kiến Tuyết đáp, "Ta là vương gia cũng được, công chúa cũng chẳng sao. Chẳng ảnh hưởng đến điều gì, cùng lắm sau này trong sử sách ghi thêm một dòng, tốt hay xấu ta đều không để tâm đâu."
Nam Chiêm Viễn nghẹn lời.
Hắn nhìn Nam Kiến Tuyết, thấy ánh mắt y nghiêm túc, kiên định, lời khuyên răn cuối cùng cũng nuốt trở vào trong, chỉ còn nói: "Đệ có biết quần thần sẽ bàn tán thế nào về đệ không?"
"Không biết, nhưng ta không sợ." Nam Kiến Tuyết ngẩng đầu, "Nếu bọn họ dám chỉ trích huynh, thì huynh cứ dắt ta vào triều cùng, ta sẽ thay huynh mắng lại. Nếu không được thì để Khải Phong đánh cho bọn họ một trận là được."
Nam Chiêm Viễn bật cười: "Thế còn dân chúng thì sao? Dân gian có khi cũng sẽ dị nghị đệ đấy."
"Bọn họ thì có thể có ý kiến gì được chứ?" Nam Kiến Tuyết đáp, "Quan lại còn có thể nói đôi ba lời, chứ bá tánh thì chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này. Cùng lắm lúc trà dư tửu hậu buôn vài câu chuyện, chẳng lẽ lại chĩa thẳng vào mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920272/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.