Mùa đông năm nay không lạnh lắm, nhưng Nam Kiến Tuyết vẫn chẳng thích ra ngoài. Mấy ngày liền y cứ ru rú trong phòng, có đi xa nhất cũng chỉ là sang viện Trạch Vân mới xây dạo quanh một vòng.
Trong cung dạo này cũng thường xuyên gửi đồ đến, nhưng Nam Kiến Tuyết nhớ lời Lương Khải Phong từng dặn, nên cũng chẳng gặp ai, chỉ bảo Thanh Thiển ra nhận đồ là được.
Nhưng y cứ lánh mặt mãi như vậy, lại khiến có kẻ ngồi không yên.
Một hôm chạng vạng, bỗng có một phong thư gửi đến tay Lương Khải Phong. Trên thư không ký tên, cũng chẳng biết là ai viết.
Nam Kiến Tuyết vừa thấy liền bước đến: "Trên đó viết cái gì thế?"
Lương Khải Phong không đáp, đưa thẳng thư cho y đọc.
Nam Kiến Tuyết mở ra, lông mày lập tức nhíu chặt.
Trong thư viết..... trận chiến bốn năm trước, khi Lương Khải Phong bị bắt ở Bắc Lặc, vốn không phải chuyện ngẫu nhiên, mà là có người trong triều ngầm đưa tin ra ngoài.
Nội dung không dài, nhưng đọc vào lại khiến cho người ta phải nghĩ ngợi.
Nam Kiến Tuyết định bàn bạc với hắn, nhưng vừa quay sang đã thấy Lương Khải Phong đang cởi áo chuẩn bị tắm, vội giữ chặt lại: "Chàng không nói gì sao?"
"Nói gì?" Lương Khải Phong liếc y, "Trong thư viết cũng đâu có sai."
Nam Kiến Tuyết ngẩn ra: "Vậy chàng không định điều tra sao?"
Lương Khải Phong bất đắc dĩ: "Tên đó chính là muốn ta đi điều tra. Nếu ta thật sự lao vào, chẳng phải quá ngu ngốc rồi sao?"
Nam Kiến Tuyết cau mày: "Thế chàng không thấy ấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920273/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.