Đến khi Nam Kiến Tuyết tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Trong phòng không có cửa sổ, khiến người ta khó có thể phân biệt được ngày với đêm, chỉ có bốn phía đều thắp đèn nên không tính là tối tăm.
Y nhìn sang cánh cửa kia, chỉ là một cánh cửa gỗ bình thường, không biết có bị khóa lại hay không.
Nghĩ ngợi một thoáng, y chống người ngồi dậy, muốn thử đi ra ngoài. Nhưng ngay khi thân thể vừa động, một tràng âm thanh "leng keng" chấn động vang lên. Nam Kiến Tuyết giật mình, tầm mắt lập tức quét đến nơi phát ra tiếng động—
Cổ tay y bị khóa chặt bằng một vòng gông sắt, sợi xích kéo dài, đầu kia cố định trên vách tường lạnh băng.
Y thử ước lượng độ dài, xích sắt được làm ra đủ để y cử động và đi lại trong phòng, nhưng cũng chỉ giới hạn trong phạm vi ấy.
Nam Kiến Tuyết tiến đến bên cửa, đưa tay đẩy thử.
Quả nhiên, khóa chặt.
Y lục soát trên người, may mắn thay, con dao găm cùng viên ngọc thuốc mà y đã tiện tay giấu đi trước đó vẫn còn nguyên vẹn.
Nam Kiến Tuyết nắm chặt lấy chuôi dao, thử vung lưỡi dao chém mạnh lên đoạn xích lạnh lẽo kia.
Liền nghe thấy mấy tiếng "keng keng" giòn vang, trên xích sắt chỉ xuất hiện vài vết nhỏ, hoàn toàn không có dấu hiệu sắp tách ra.
Nam Kiến Tuyết lập tức nhíu mày, lại chém thêm mấy nhát nữa, nhưng xích sắt vẫn như cũ, không tổn hại chút nào. Y đành từ bỏ, chuyển sang thử cạy cánh cửa kia.
Đáng tiếc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nu-trang-my-nhan-ga-cho-tuong-quan-tho-bao/2920277/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.