🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dưới chân ngọn núi Khung Thiên Điện có một thị trấn nhỏ. Nơi đây không quá phồn hoa, nhưng đôi khi Nam Cung Nhận vẫn thích đến dạo bước, cảm nhận chút hơi thở đời thường. Chỉ là hắn vốn không ưa ồn ào nên số lần đặt chân đến đây có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần này cùng Ảnh Cửu sóng vai dạo bước, tâm trí hắn lại khác hẳn trước kia, bỗng nhiên cảm thấy sự náo nhiệt cũng chẳng có gì tệ.

Nam Cung Nhận nắm chặt tay Ảnh Cửu không rời, bên tai là vô vàn âm thanh rao hàng, tiếng người ồn ào náo nhiệt. Dù Ảnh Cửu không nhìn thấy, y vẫn có thể mường tượng ra con phố lúc này rực rỡ ánh đèn và náo nhiệt phi thường đến nhường nào.

"Bên trái có bán đồ chơi làm bằng đường, đủ loại quà vặt. Bên phải còn có bán mặt nạ, đèn lồng và mấy món đồ nhỏ xinh..." Nam Cung Nhận vừa đi vừa nhẹ giọng miêu tả khung cảnh xung quanh cho Ảnh Cửu nghe.

Nụ cười rạng rỡ không ngừng nở trên môi Ảnh Cửu. Chủ nhân chu đáo lo lắng y không nhìn thấy, liền không ngừng giới thiệu những món đồ đủ kiểu dáng được bày bán ven đường. Ảnh Cửu lắng nghe, trong đầu không ngừng hiện ra những hình ảnh rực rỡ sắc màu, hẳn là rất đẹp mắt.

"Đi bên này." Nam Cung Nhận như nhìn thấy món đồ gì đó hay ho, kéo tay Ảnh Cửu rẽ vào một quán nhỏ ven đường.

Ông chủ là một cụ già đã có tuổi, trên sạp bày la liệt các loại trang sức ngọc bội. Thấy khách đến, ông lão tươi cười đón chào: "Công tử mua một món đồ tặng người trong lòng đi."

Nam Cung Nhận liếc mắt đảo qua những món đồ trên sạp, đa phần đều là những thứ tầm thường, mấy món đồ nhỏ nhặt mà các cô nương bình thường hay thích. Bất quá, dù là đồ bình thường nhưng vẫn có món tinh xảo. Tỷ như đôi vòng bạc mà Nam Cung Nhận đang cầm trên tay. Trên vòng khắc những hoa văn tinh tế, trên vòng còn treo một quả lục lạc nhỏ, rung nhẹ phát ra âm thanh thanh thúy.

"Cái này ta muốn, gói lại đi." Nam Cung Nhận quyết định.

"Được rồi." Ông lão nhanh nhẹn đáp lời.

Quán nhỏ ven đường này không có hộp đựng trang sức tinh mỹ. Cái gọi là gói lại cũng chỉ là ông lão dùng một mảnh vải đỏ tươi tắn gói ghém cẩn thận đôi vòng bạc rồi trao vào tay Nam Cung Nhận.

"Công tử, đồ của ngài đây." Ông lão vui vẻ ra mặt khi bán được hàng. Nam Cung Nhận không để ý đến cách gói ghém thô ráp, trả tiền xong liền cất đôi vòng bạc vào trong ngực, rồi lại nắm tay Ảnh Cửu đi đến những nơi khác.

Ngày hội Đoan Ngọ, trên đường phố dễ thấy nhất đương nhiên là bánh ú. Từ xa đã có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của lá bánh.

Nam Cung Nhận mua một chiếc bánh ú to bằng bàn tay, bóc lớp lá xanh rồi lại đưa đến bên miệng Ảnh Cửu.

Giữa dòng người qua lại tấp nập, Ảnh Cửu có chút thẹn thùng, nhưng đồ chủ nhân đưa, dù ngại đến đâu y cũng không nỡ từ chối. Ảnh Cửu há miệng cắn một miếng bánh ú, chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.

"Ngon không?" Nam Cung Nhận khẽ hỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn y.

"Ngon ạ." Ảnh Cửu gật đầu. Lần này bánh ú có vị mặn, cắn một miếng hương vị đậm đà lan tỏa khắp khoang miệng, Ảnh Cửu cảm giác như mình vừa cắn một miếng thịt.

Nam Cung Nhận nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu của Ảnh Cửu, không nhịn được xoa xoa đỉnh đầu y, mỉm cười nói: "Em đúng là không kén ăn, thật dễ nuôi."

Tiếp đó, Nam Cung Nhận lại mua cho Ảnh Cửu một que đường hồ lô chua chua ngọt ngọt. Hai người ghé vào một quán hoành thánh ăn một bát nóng hổi. Cứ thế vừa đi vừa ăn, Nam Cung Nhận phát hiện Ảnh Cửu thật sự không hề kén chọn, chua cay mặn ngọt đều có thể ăn, thậm chí ngay cả thuốc đắng y cũng có thể mặt không đổi sắc uống một hơi cạn sạch.

Nam Cung Nhận lại không ăn được đắng, không thích đồ quá ngọt, khẩu vị thiên về thanh đạm, đối với một số món ăn còn khá kén chọn. So với Ảnh Cửu, Nam Cung Nhận có lẽ thuộc kiểu người khó nuôi hơn.

Đúng lúc này, từng đạo pháo hoa rực rỡ sắc màu nổ vang trên bầu trời đêm. Người đi đường trên phố đồng loạt dừng chân ngước nhìn, những đứa trẻ tóc để chỏm vỗ tay hoan hô nhảy nhót.

Nam Cung Nhận và Ảnh Cửu cũng dừng bước.

"Là pháo hoa, thật đẹp." Nam Cung Nhận khẽ nói, ánh mắt hướng về phía bầu trời đêm rực rỡ.

"Vâng, thuộc hạ cảm nhận được." Ảnh Cửu khẽ đáp, khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng.

Trong khoảnh khắc pháo hoa bừng sáng cả bầu trời đêm, Nam Cung Nhận khẽ thốt lên lời tán thưởng. Vô vàn tia sáng rực rỡ vẽ nên những đóa hoa lộng lẫy trên nền trời đen, thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng trong đáy mắt Nam Cung Nhận, vẻ đẹp ấy dường như chỉ là thứ yếu. Hắn lặng lẽ quay đầu, ánh mắt không rời khỏi sườn mặt Ảnh Cửu đang khẽ nghiêng.

Ánh sáng lung linh, huyền ảo của pháo hoa hắt xuống, phủ lên làn da trắng mịn của Ảnh Cửu một lớp lụa mỏng. Những đường nét thanh tú vốn đã dịu dàng nay lại càng thêm phần mê hoặc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ cong lên trong nụ cười nhàn nhạt, và cả vầng trán cao rộng toát lên vẻ an tĩnh. Trong khoảnh khắc ấy, Nam Cung Nhận dường như quên mất khung cảnh náo nhiệt xung quanh, quên mất cả vẻ đẹp rực rỡ của pháo hoa.

Trong mắt hắn, Ảnh Cửu lúc này đẹp hơn bất kỳ đóa hoa nào nở rộ trên bầu trời đêm. Vẻ đẹp ấy không chói lóa, không ồn ào, mà tĩnh lặng, dịu dàng, như một vầng trăng sáng lặng lẽ tỏa rạng giữa màn đêm. Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng Nam Cung Nhận, vừa xao xuyến, vừa trìu mến, lại có chút chiếm hữu không muốn buông tay. Hắn khẽ siết nhẹ bàn tay đang nắm lấy tay Ảnh Cửu, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ đây mới chính là vẻ đẹp chân thật, vẻ đẹp khiến trái tim hắn rung động. 

-

Sau khi tắm gội sạch sẽ, Nam Cung Nhận cố ý tìm cho Ảnh Cửu một bộ áo tắm dài màu đen. Chất liệu lụa mềm mại ôm lấy cơ thể y, không giống như y phục thường ngày gò bó, chỉ cần cử động hơi mạnh một chút, vạt áo sẽ khẽ hé lộ vầng ngực và đôi chân thon dài.

Ảnh Cửu đại khái đã đoán được chủ nhân muốn làm gì, gương mặt y nhất thời lại ửng đỏ. Dù đã từng cùng chủ nhân thân mật, y vẫn không tránh khỏi cảm giác khẩn trương và thấp thỏm.

"Chờ ta một lát." Nam Cung Nhận khẽ nói rồi bước vào phòng tắm.

Ảnh Cửu ngoan ngoãn gật đầu.

Chẳng bao lâu sau, Nam Cung Nhận tắm xong bước ra, trên người cũng chỉ khoác một bộ áo tắm dài màu vàng nhạt.

Hắn nắm lấy cổ chân Ảnh Cửu. Làn da y trắng nõn mịn màng vì quanh năm ít khi tiếp xúc ánh sáng, đôi bàn chân cũng trắng ngần, những ngón chân thon dài mềm mại trông vô cùng đáng yêu. Nam Cung Nhận ngắm nhìn một lúc rồi lấy đôi vòng bạc mua ở quán nhỏ đeo vào mắt cá chân Ảnh Cửu.

Tiếng chuông thanh thúy vang lên bên tai, Ảnh Cửu nghi hoặc khẽ kêu: "Chủ nhân..."

"Em xem vòng lục lạc đáng yêu không này? Đeo vào thử." Nam Cung Nhận cười khẽ, rồi cũng cẩn thận đeo chiếc vòng còn lại vào mắt cá chân kia của Ảnh Cửu. Sau đó, Ảnh Cửu cảm nhận được một xúc cảm mềm mại ấm áp chạm vào mắt cá chân mình.

Ảnh Cửu giật mình muốn rụt chân lại nhưng đã bị Nam Cung Nhận nắm chặt không buông.

"Trốn cái gì?" Nam Cung Nhận khẽ hỏi, giọng mang theo chút trêu chọc.

"Bẩn..." Ảnh Cửu nhỏ giọng đáp, cảm thấy ngượng ngùng khi chủ nhân chạm vào chân mình.

"Nói bậy." Nam Cung Nhận khẽ cười, rồi khẽ cúi người áp sát, từ trên cao nhìn xuống gương mặt ửng hồng của Ảnh Cửu. "Trên người em, một chút cũng không bẩn."

Ảnh Cửu cắn nhẹ môi, cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực của chủ nhân phả vào gáy, vừa ngứa ngáy lại tê dại, khiến gò má y nóng bừng như có lửa đốt. Gương mặt vốn tái nhợt nay ửng một sắc hồng đào hiếm thấy, càng thêm phần quyến rũ động lòng người.

Nam Cung Nhận nhìn gương mặt của người trong lòng, trái tim hắn dâng lên một cỗ thỏa mãn chiếm hữu mãnh liệt. Hắn không chút do dự cúi xuống, môi mỏng ngậm lấy vành tai mềm mại của y, nhẹ nhàng m*t mát. Bàn tay hắn cũng không an phận mà men theo vạt áo lỏng lẻo, nhẹ nhàng v**t v* làn da ấm nóng bên trong.

Ảnh Cửu khẽ r*n r*, y cắn chặt môi, cố gắng kìm nén những âm thanh không tự chủ. Nam Cung Nhận kiên nhẫn chờ đợi, đến khi cảm nhận được sự mềm mại và ướt át, hắn mới từ từ tiến vào. Một tiếng nghẹn khẽ vang lên khi vật nóng bỏng xâm nhập cơ thể Ảnh Cửu. Cảm giác căng tức lan tỏa, xen lẫn chút đau đớn ban đầu. Nam Cung Nhận dừng lại một chút, để y kịp thích ứng, rồi bắt đầu những nhịp di chuyển chậm rãi.

Mỗi lần hắn tiến sâu vào cảm nhận sự ấm nóng bên trong Ảnh Cửu, y lại khẽ r*n r*, thân thể vô thức ưỡn lên đón nhận. Tiếng th* d*c của cả hai hòa quyện vào nhau, tiếng lục lạc ở chân y khẽ rung lên theo từng nhịp điệu ** *n. Nam Cung Nhận dần tăng tốc, những nhịp ra vào trở nên mạnh mẽ và dồn dập hơn, cuốn theo những tiếng r*n r* ngày càng lớn của Ảnh Cửu.

Cả hai chìm đắm trong khát vọng mãnh liệt, mỗi một động tác đều là sự chiếm hữu, sự thoả mãn trọn vẹn. Không gian tràn ngập hơi thở nóng rực và những âm thanh ái muội, kéo dài cho đến khi cả hai cùng nhau đạt đến đỉnh điểm của khoái lạc, rồi lịm đi trong vòng tay nhau.

-

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, người trong lòng vẫn còn đang say giấc nồng. Vết đỏ nhạt nơi khóe mắt dường như vẫn chưa hoàn toàn tan đi, mà lại mang theo vài phần đáng thương. Nam Cung Nhận khẽ hôn l*n đ*nh đầu Ảnh Cửu, cảm giác thỏa mãn trong lòng như sắp tràn ra.

Trước kia hắn chỉ say mê võ công, bên cạnh chỉ có Thiên Ảnh, Tả Hạc, Lạc An Thông mấy người tâm phúc. Sau này lại có thêm Cảnh Tiêu, kẻ mà hắn lầm tưởng là minh châu. Đối với Cảnh Tiêu, Nam Cung Nhận cũng chỉ coi y như một đối tượng có thể cùng bàn luận võ học, vì đối phương tài năng xuất chúng nên hắn có chút coi trọng, chỉ thế mà thôi.

Nhưng hiện tại có một người ỷ lại hắn, thích hắn, có một người khiến hắn yêu chiều, không ngừng nhớ mong. Cảm giác này thật hạnh phúc. Thỏa mãn, vui sướng, còn có một vài cảm giác kỳ diệu khác, Nam Cung Nhận không rõ đó là gì, nhưng lại khiến hắn cam tâm tình nguyện, dù biết từ nay về sau hắn sẽ có thêm một nỗi lo lắng cũng không hề để bụng.

Tâm như bàn thạch, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi cố nhiên là tốt, nhưng tâm như bồ vĩ mềm dẻo, nếu biết yêu thương, sao lại không đẹp?

Nam Cung Nhận ôm chặt người trong lòng, Ảnh Cửu khẽ cựa mình không thoải mái.

Nam Cung Nhận:...

Gương mặt Nam Cung Nhận thoáng chút phức tạp. Buổi sáng sớm là thời điểm dễ dàng xúc động, dù tối qua hắn đã vận động đến hơn nửa đêm, cũng không ảnh hưởng đến phong độ buổi sáng của hắn.

Nam Cung Nhận vẫn còn đang băn khoăn giữa "ăn" và "không ăn", đáng tiếc hắn vốn là một kẻ không bao giờ chịu ủy khuất bản thân, chỉ do dự một lát liền đưa ra quyết định. Hắn khẽ cúi xuống, môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào môi Ảnh Cửu. Nụ hôn ban đầu chỉ là một cái chạm khẽ, dịu dàng như cánh bướm, rồi dần trở nên sâu sắc hơn. Hắn m*t nhẹ cánh môi mềm mại, đầu lưỡi tinh nghịch lướt qua khe hở, khơi dậy những tiếng r*n r* khẽ khàng từ cổ họng Ảnh Cửu.

Ảnh Cửu trong mơ màng khẽ nhíu mày, cảm nhận được sự quấy rầy ngọt ngào. Y dần tỉnh giấc, đôi mắt vẫn còn mơ màng khép hờ. Nam Cung Nhận không vội vã, hắn tiếp tục những nụ hôn triền miên, từ môi xuống cằm, rồi đến cổ, mỗi nơi hắn đi qua đều để lại một dấu ấn nóng bỏng.

Khi Ảnh Cửu đã hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt vẫn còn ướt át nhìn hắn, Nam Cung Nhận khẽ cười khẩy. Hắn nhẹ nhàng tách hai chân y ra, ánh mắt chăm chú ngắm nhìn n** t* m*t vẫn còn vương chút dấu vết của đêm qua. Không để Ảnh Cửu kịp phản ứng, hắn từ từ cúi xuống, môi lưỡi lại tiếp tục trêu đùa, khơi gợi những tiếng th* d*c ngày càng gấp gáp.

Bàn tay Nam Cung Nhận không an phận v**t v* khắp cơ thể Ảnh Cửu, từ bụng dưới phẳng lì lên đến ngực. Khi Ảnh Cửu đã hoàn toàn mềm nhũn, hắn từ từ tiến vào, lấp đầy khoảng trống nóng ẩm. Một tiếng rên khẽ khàng nghẹn ngào thoát ra từ môi Ảnh Cửu, xen lẫn tiếng th* d*c nặng nề của cả hai. 

Những nhịp ra vào chậm rãi ban đầu dần trở nên mạnh mẽ và dồn dập hơn, cuốn theo những âm thanh ái muội lan tỏa khắp căn phòng tĩnh lặng của buổi sớm mai.

Ngoài cửa, Tinh Nguyệt và các nha hoàn hầu hạ đã chờ đến nóng ruột. Theo lý thuyết, giờ này điện chủ đã tỉnh từ lâu, nhưng bên trong vẫn chưa truyền ra lệnh cho các nàng vào hầu hạ rửa mặt. Hơn nữa, Tinh Nguyệt dường như còn mơ hồ nghe thấy trong phòng có những âm thanh khác thường, nhất thời không biết có nên gõ cửa hay không.

Đúng lúc Tinh Nguyệt đang vô cùng rối rắm, cửa phòng cuối cùng cũng mở. Nam Cung Nhận tùy ý khoác một chiếc áo ngoài, phân phó: "Mang một thùng nước ấm tới."

"Vâng." Tinh Nguyệt không dám nói thêm gì, chỉ vô tình liếc mắt vào trong phòng. Trên giường, màn che buông kín mít, không nhìn thấy gì cả.

Tinh Nguyệt vội vàng sai người chuẩn bị nước ấm bưng vào phòng điện chủ. Sau đó, cửa phòng lại một lần nữa khép lại, không nghe thấy bên trong có bất kỳ âm thanh nào. Nhưng kết hợp với đủ loại dấu hiệu, Tinh Nguyệt đại khái đã đoán được chuyện gì, nàng không khỏi đỏ mặt thầm khen điện chủ uy vũ trong lòng.

Nửa canh giờ sau, Nam Cung Nhận mới lại gọi người vào hầu hạ. Màn giường vẫn buông, hạ nhân bưng chậu nước ra ngoài. Tinh Nguyệt và mấy nha hoàn hầu hạ Nam Cung Nhận mặc quần áo rửa mặt.

"Đừng làm phiền y nghỉ ngơi. Chờ y tỉnh lại thì chuẩn bị chút đồ ăn thanh đạm dễ tiêu hóa, còn có nước lê tuyết nữa." Nam Cung Nhận dặn dò.

Tinh Nguyệt nhất nhất vâng lời.

-

Trong thư phòng, Lạc An Thông đang bẩm báo tình hình gần đây cho Nam Cung Nhận. Hắn mặc một bộ quần áo màu xanh đen bó sát tay, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng dài, đôi mắt khôn ngoan sắc bén, cung kính đứng cách Nam Cung Nhận không xa.

Một chi nhánh của Khung Thiên Điện ở Vân Mộng bị người ta tấn công, ngay cả một cơ sở kinh doanh ở Lạc Dương mấy ngày trước cũng suýt chút nữa bị chặn đường cướp đoạt.

Vẻ mặt Nam Cung Nhận vẫn bình thản, Lạc An Thông không thấy sự phẫn nộ như dự đoán của điện chủ.

"Điều tra rõ là ai làm chưa?" Nam Cung Nhận lạnh nhạt hỏi.

Lạc An Thông vốn phụ trách thu thập tin tức, đương nhiên đã sai thủ hạ điều tra rõ ràng mọi chuyện.

"Là người của Li Sát Môn." Lạc An Thông cung kính đáp.

Nam Cung Nhận khinh miệt cười lạnh. Hắn đã sớm đoán ra là Li Sát Môn. Hắn trừng trị Cảnh Tiêu thành phế nhân rồi ân cần đưa trả về, Li Sát Môn đương nhiên không thể nuốt trôi cục tức này. Không dám trực tiếp tấn công Khung Thiên Điện, chúng liền chọn các chi nhánh ở khắp nơi để ra tay.

"Lô hàng ở Lạc Dương thế nào rồi?" Nam Cung Nhận hờ hững hỏi.

"Lúc đó người của Li Sát Môn đột nhiên xông ra, người của chúng ta bị đánh bất ngờ, không kịp trở tay. Bất quá cũng may có người đi ngang qua giúp đỡ một phen, lúc này mới không để người của Li Sát Môn đắc thủ." Lạc An Thông bẩm báo chi tiết.

"Ồ?" Nam Cung Nhận khẽ nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú.

"Chuyện này thuộc hạ cũng đã điều tra rồi. Là người của Phi Vũ Trang, người dẫn đầu lúc đó chính là trang chủ của Phi Vũ Trang - Sở Mộ Thanh. Hắn nói là vừa lúc đi ngang qua nên tiện tay giúp đỡ chúng ta một phen."

Nam Cung Nhận như đang suy tư điều gì. Sở Mộ Thanh của Phi Vũ Trang, hắn đã từng nghe qua. Kiếp trước Lạc An Thông từng nhắc đến với hắn, nói Phi Vũ Trang không biết vì sao lại nảy sinh xung đột với Li Sát Môn, hai bên thế lực đánh nhau khó phân thắng bại. Cuối cùng, Sở Mộ Thanh bị Cảnh Hồng Thiên trọng thương rồi rơi xuống không rõ tung tích, không biết là chết hay sống, Phi Vũ Trang cũng từ đó suy yếu.

Lúc đó Nam Cung Nhận tự cho rằng chuyện này không liên quan đến mình, coi như nghe chuyện giang hồ náo nhiệt rồi bỏ ngoài tai. Tuy không biết Phi Vũ Trang và Li Sát Môn có ân oán gì, nhưng kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Huống hồ Phi Vũ Trang đã ra tay giúp đỡ bọn họ, xem như đắc tội với Li Sát Môn. Có lẽ hắn và Sở Mộ Thanh có thể đứng chung một chiến tuyến.

"Ngươi đi thông báo cho Thiên Ảnh chuẩn bị sẵn sàng, mấy ngày nữa bổn tọa muốn đi Lạc Dương." Nam Cung Nhận hạ lệnh.

"Vâng, thuộc hạ lập tức đi." Lạc An Thông cung kính đáp lời.

-

Lạc An Thông đi trước thông báo cho Thiên Ảnh truyền đạt ý chỉ của điện chủ, sau đó lại đi tìm Tả Hạc. Hắn không giống Thiên Ảnh có thể âm thầm đi theo điện chủ, cũng không giống Tả Hạc nhàn nhã cả ngày có thể ở lì trong địa bàn Sinh Môn của mình. Hắn tương đối bận rộn, tin tức ở khắp nơi đều phải tự mình giám sát chặt chẽ để phòng ngừa sai sót, thậm chí có đôi khi mấy tháng trời không thể về Khung Thiên Điện.

Lần này trở về, Lạc An Thông phát giác điện chủ đã thay đổi. Thay đổi cụ thể ở điểm nào thì Lạc An Thông không thể nói rõ, nhưng với giác quan nhạy bén của một người làm trinh sát tình báo, hắn có thể khẳng định điện chủ quả thật không giống trước kia. Hắn tò mò nhưng không dám thẳng thắn hỏi điện chủ, Thiên Ảnh - Diêm Vương sống kia y cũng không dám hỏi nhiều, liền chỉ còn cách đi hỏi Tả Hạc, hỏi xem gần đây điện chủ có chuyện gì xảy ra hay không.

Tả Hạc nhấp một ngụm trà trong tay, vẻ mặt thần bí nói: "Chuyện này ngươi hỏi đúng người rồi. Từ khi điện chủ đưa tên ảnh vệ kia về Thanh Phong Viện, cứ như thay đổi thành người khác vậy. Chậc chậc chậc, cái đó thật là..."

Lạc An Thông mất kiên nhẫn nói: "Đừng có úp úp mở mở, mau nói đi."

"Tâm của điện chủ giờ chắc chỉ treo trên người y. Đúng là kiểu nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, rõ ràng là một nam nhân, lại còn là ảnh vệ, điện chủ lại cứ như nâng một con búp bê sứ dễ vỡ, sợ người ta làm y mệt mỏi. Ta chưa từng thấy điện chủ đối với ai để bụng như vậy, cho dù là Cảnh Tiêu trước kia cũng không sánh bằng một đốt ngón tay của Ảnh Cửu." Tả Hạc tặc lưỡi, vẻ mặt đầy ẩn ý.

Nghe xong, đôi mắt khôn ngoan của Lạc An Thông khẽ đảo, như đang suy tư điều gì. Một ảnh vệ như vậy, y cũng muốn xem xem là thần thánh phương nào.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.