“Vậy ngươi nói xem, nên sắp xếp ở đâu?” – Lục lão phu nhân không vui, cất tiếng hỏi.
Bà biết con dâu mình không thể trả lời. Vài ngày trước, Nhị phòng vừa mở tiệc chiêu đãi họ hàng thân thích đến thưởng sen, viện bên Nhị phòng đã sớm không còn phòng trống.
Hiện giờ, ngoài trạch viện bên Đại phòng còn chút không gian, thì chỉ còn sân nhỏ bên hồ sen ở Thanh Trúc viện là tương đối sạch sẽ. Những sân khác hoặc đã có người ở, hoặc là lâu rồi chưa được quét dọn.
Giờ tiểu biểu muội này đã đến, nếu muốn dọn dẹp lại từ đầu thì cũng chẳng còn kịp nữa.
Chẳng lẽ lại dám nói muốn để nàng ấy ở lại bên Đại phòng?
Ngô thị thoáng liếc sang quận chúa Ninh Tuy – gương mặt hiếm khi nở nụ cười, lúc này cũng chỉ cúi đầu im lặng.
Bà ta không dám, cũng không thể mở miệng!
“Ta… ta…” – Ngô thị lắp bắp chưa nói nên lời.
“Được rồi, vừa hay đầu tháng bọn họ có tổ chức thi hội trong đó, cũng đã quét dọn đâu ra đấy rồi, cứ để ở chỗ đó đi.” – Lục lão phu nhân dứt khoát nói.
“Mẫu thân, nhưng mà Lê ca nhi của con thì…” – Ngô thị còn chưa nói hết câu.
Ninh Tuy quận chúa sớm đã muốn quay về xem nhi tử của mình có thêm thương tích gì không, với dáng vẻ cứ lượn qua lượn lại của Ngô thị, bà rõ ràng có chút mất kiên nhẫn.
“Lê ca nhi tâm tính yếu kém, cũng đừng đổ lỗi lên người cô nương nhà người ta. Nếu sau này thi đậu thì tự nhiên là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769632/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.