"Tam phu nhân, hôm nay cô nương Thanh Nguyệt làm món hạt sen đông lạnh, lão phu nhân dùng thử xong thấy rất ngon, trong lòng cũng nhớ tới các vị vãn bối. Người cố ý sai lão nô đến mời mọi người đến Triều Huy Đường nếm thử tay nghề của cô nương Thanh Nguyệt."
Vị ma ma vừa dứt lời liền nhẹ nhàng đẩy Hoa Thanh Nguyệt ra phía trước: "Chỉ là, lão phu nhân cũng biết tam công tử bận việc học, nên mới đặc biệt sai cô nương Thanh Nguyệt mang hạt sen đông lạnh đến tận đây."
Ngô thị liếc nhìn hạt sen đông lạnh trong tay Hoa Thanh Nguyệt, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Hạt sen đông lạnh ư?
Đến cái cớ này mà cũng viện ra được?
Người trong ngoài Triều Huy Đường, chủ tử lẫn hạ nhân, không dưới trăm người, chẳng lẽ không có ai rảnh rỗi mang chút điểm tâm tới cho Lê ca nhi? Vậy mà lại cố tình sai một cô nương chưa xuất giá như nàng đến đưa?
Tưởng ta là kẻ ngốc chắc?
Lòng dạ lão phu nhân, bà ta nhìn đã quá rõ. Huống chi Lê ca nhi lại là người như vậy… Cứ để tiếp diễn thế này, e rằng chỉ càng thêm bất lợi.
Thấy Ngô thị im lặng không nói, Hoa Thanh Nguyệt vội vàng bước lên hoà giải:
"Tam phu nhân, phần hạt sen đông lạnh này xin giao lại cho người."
Còn bày trò ở đây nữa sao? Cứ tưởng làm vài món điểm tâm rẻ mạt là có thể gả vào tam phòng của ta?
Tiểu nha đầu này đến cả thủ đoạn còn chưa học đến nơi, dùng loại đồ ăn bình thường thế này, trong phủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769638/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.