🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Đại ca!" Lục Lê không thể tin nổi, hét lên, "Chuyện này không phải như huynh nghĩ!"

"Ta đã từng cảnh cáo ngươi, xử lý chuyện bên ngoài cho sạch sẽ. Ngươi không nghe, vậy thì cứ ra ngoài suy nghĩ kỹ rồi hẵng quay lại."

"Ngươi..." Ngô thị trừng mắt nhìn Lục Diễm, nghẹn họng, "Diễm ca nhi, dù gì nó cũng là con cháu Lục gia, dù là phụ thân ngươi có mặt cũng sẽ không đuổi huynh đệ ruột ra khỏi phủ!"

Lục Diễm lạnh nhạt đáp:

"Phụ thân ta đang theo Thái thượng hoàng tế thiên, nếu tam thẩm không phục, có thể đi tìm người. Còn nếu ngươi không biết dạy con, thì để ta thay ngươi lo liệu."

"Con ta sai ở đâu chứ?" Ngô thị thấy con trai bị lính áp giải, đau lòng hét lớn: "Nó chỉ muốn có một người sưởi ấm bên gối, chúng ta đã quyết định nghe theo Hầu phủ an bài, thay Lục gia trả món nợ ân tình này, nàng không chịu thì có liên quan gì đến chúng ta?"

Lục Diễm hờ hững nói tiếp:

"Lục Lê tự xưng phong lưu, suốt ngày đắm mình trong kỹ viện, chẳng quan tâm triều chính mà lại thích can thiệp chuyện quốc sự. Năm ngoái hắn mang rương châu báu, thư họa tặng phủ Liễu quốc công, còn dâng vô số mỹ nữ... Tưởng không ai biết sao? Đối với người trong hầu phủ, hắn ta chẳng phân biệt lớn nhỏ, vì hai nữ nhân mà chống đối tổ mẫu, đến khi bị xử lý thì trốn chui trốn lủi. Một kẻ vô kỷ luật, yếu đuối, ăn chơi sa đọa – tam thẩm nói xem, loại người như vậy có cần cảnh tỉnh lại hay không?"

Ngô thị tái mét mặt mày.

Lục Diễm không cho bọn họ thêm cơ hội phản bác, phất tay một cái, lập tức có mấy binh sĩ vào, không nói lời nào liền áp giải Lục Lê và Tầm Nương đi.

Lục Lê giãy giụa:

"Đại ca, ta làm vậy là vì Lục gia!"

Tầm Nương khẩn cầu nhìn Ngô thị:

"Tam phu nhân, cứu ta... Trong bụng ta là tôn tử của ngài!"

Lục Diễm chỉ liếc mắt ra hiệu, binh sĩ liền kéo bọn họ ra ngoài.
"Đại ca! Đại ca! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta làm thế là vì Lục gia!" – Lục Lê hét lớn, bị lôi đi.

Ngô thị vừa khóc vừa chạy theo:

"Con ơi! Con của ta..."

Nhưng đến cửa lại bị Phi Cửu chặn lại.

"Các ngươi muốn làm gì? Đây là phủ An Ninh Hầu, không phải quân doanh! Tuy tam phòng không có tước vị, nhưng Lê ca nhi là đích tử danh chính ngôn thuận, có tên trên gia phả! Các ngươi định làm gì?"

"Diễm ca nhi." Lục lão phu nhân nhíu mày, tuy Lục Lê là kẻ vô dụng, nhưng cũng là người nhà họ Lục, chuyện này e là không ổn.

"Tổ mẫu, Hoa gia là ân nhân của Lục gia. Không thể để con gái ân nhân phải thất vọng đau lòng."

Vẻ mặt Lục lão phu nhân lập tức dịu lại. Nhắc đến Hoa Thanh Nguyệt, trong lòng bà chợt mềm xuống:

"Vậy cứ để hắn ra ngoài tỉnh táo một thời gian cũng tốt."

Hoa Thanh Nguyệt lặng lẽ nhìn tất cả.

Nếu nàng chưa từng thấy bộ mặt thật của hắn, có lẽ nàng sẽ bị vẻ ngoài chính trực nghiêm nghị kia làm cho cảm động...

A ~

"Diễm ca nhi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Ngô thị vừa khóc vừa gọi, nhìn con trai bị kéo đi, đau đớn quay đầu bỏ về.

"Diễm ca nhi, hắn là tam đệ của ngươi mà!" Ngô thị sợ hãi tột độ, hôm nay bà ta chỉ định ép Hoa Thanh Nguyệt một chút, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Rốt cuộc đắc tội đại thần này chỗ nào rồi?

Lục Diễm nhìn bà, giọng lạnh như băng:

"Tam thẩm, ta vừa rồi cũng nghe qua đại khái... Hoa muội muội..."

Hắn cố tình ngắt một nhịp, khiến Hoa Thanh Nguyệt nổi hết da gà, lại nghe hắn nói tiếp:

"Hoa muội muội là ân nhân của Lục gia. Tam thẩm để con gái mình đẩy nàng xuống hồ, con trai thì đòi hủy hôn. Ngươi thấy nàng tứ cố vô thân, liền muốn mặc sức khi dễ? Có từng nghĩ đến thể diện của Lục gia, của tổ mẫu chưa?"

Lục Diễm vậy mà lại vì một người ngoài, khó xử huynh đệ ruột, còn quay sang chất vấn bà ta – một bậc trưởng bối. Ngô thị tức thì lộ ra vẻ mặt không hài lòng, cố nén cơn giận hỏi:

“Chuyện này cũng đã xảy ra rồi, Hoa cô nương cũng nói không muốn gả cho Lê ca nhi, vậy ngươi còn muốn chúng ta làm gì nữa đây?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Ngô thị liền hối hận. Vạn nhất hắn nói ra điều gì đại nghịch bất đạo thì sao?

Chỉ nghe Lục Diễm bình thản đáp:

“Làm người, nếu người khác đã không làm khó mình, thì cũng đừng nên làm khó người khác. Hoa muội muội ngàn dặm xa xôi đến đây, lại chịu đủ mọi thiệt thòi như vậy, tam thẩm chẳng lẽ muốn để một cô nương đơn độc chịu đựng tất cả rồi ra đi trắng tay sao?”

Ngô thị còn chưa kịp phản ứng, Lục Diễm lại nói tiếp:

“Ta nhớ hình như trên phố Trường Nhai có hai tiệm phấn son đứng tên tam thẩm. Hay là cứ giao cho Hoa cô nương, coi như là bồi thường cho tất cả những chuyện vừa rồi.”

Nghe hắn thốt ra câu đó, Ngô thị suýt chút nữa trợn trừng mắt. Hai cửa hàng kia đều là tiệm lớn, mỗi ngày thu nhập đủ nuôi sống một gia đình bình thường cả tháng trời. Cho nàng? Nàng dám nhận chắc?

Hai cửa hàng đó vốn định giữ lại làm của hồi môn cho Lục Tri Ninh. Không ngờ lại bị tên khốn này đem cho nữ nhân nhà họ Hoa.

Hoa Thanh Nguyệt cũng sững người, không hiểu rốt cuộc hắn đang tính toán điều gì. Nhưng nàng biết rõ, với tính cách của Lục Diễm, hắn sẽ không bao giờ vì nàng mà đơn giản đứng ra đòi công bằng.

Ánh mắt nàng chuyển sang Ngô thị, chỉ thấy bà ta cắn răng trừng nàng một cái, rồi lạnh giọng mở miệng:

“Diễm ca nhi, hai cửa hàng kia đều có vài chục người làm, Hoa cô nương chỉ là một tiểu thư chưa từng bước chân ra khỏi khuê phòng, đến cách quản lý còn không nắm rõ, nàng cũng vừa nói sẽ ở lại hầu hạ tổ mẫu, đâu còn sức mà trông coi cửa hàng?”

Lục Diễm mỉm cười nhàn nhạt:

“Tam thẩm có phải nghĩ nhiều rồi không? Bộ dáng luyến tiếc của tam thẩm lúc nãy, chẳng lẽ là không để thể diện Lục gia trong mắt?”

Ngô thị không đáp, nhưng trong lòng thì hận đến nghiến răng. Hai tiệm phấn son kia chính là tâm huyết của bà ta, bao năm gây dựng mới có được chỗ đứng trong kinh thành, giờ tự nhiên lại phải tặng đi? Bảo ai chịu nổi?

Thấy bà ta không nói lời nào, Lục Diễm liền mất kiên nhẫn:

“Nếu tam thẩm không muốn thì thôi vậy, với thủ đoạn của người, cho dù cả kinh thành đều biết Lục Lê tác phong bê bối, chắc cũng có cách xử lý ổn thỏa.”

Nghe vậy, sắc mặt Ngô thị trắng bệch.

“Diễm ca nhi, ta nào có nói không muốn. Nếu như Hoa cô nương nguyện ý nhận, thì ta…”

“Nguyện ý, phiền tam phu nhân ban ơn.” – Hoa Thanh Nguyệt vội tiếp lời, không phải vì lòng tham, mà chỉ vì ánh mắt lúc nãy của Lục Diễm. Nàng chẳng đoán ra hắn đang nghĩ gì, chỉ biết đi theo là thượng sách.

Ngô thị nghiến răng đến mức đau nhức. Khinh bỉ thì khinh bỉ, nhưng đụng đến lợi ích vẫn giành không buông.

Hừ, bà ta chẳng cần giả thanh cao làm gì, miễn sao Lê ca nhi không cưới Hoa cô nương, thì cái vai ác này bà ta nhận cũng được.

Cùng lắm về sau đến Triều Huy Đường siêng năng một chút, bà ta đã sớm hiểu tâm tư của Lục lão phu nhân – chỉ cần chịu lép vế, bưng trà rót nước, vài bữa là bà già kia lại đổi sắc mặt cho xem.

Hai người một trước một sau rời khỏi Triều Huy Đường. Hoa Thanh Nguyệt cứ nghĩ mãi đến những lời vừa rồi của Lục Diễm.

Tối nay… nàng nên sang phòng hắn.

Nói là đến kỳ, hay nói không khỏe? Nhưng cứ nghĩ tới khả năng những gì sẽ xảy ra khi bước vào phòng hắn, toàn thân nàng không kiềm được mà khẽ run lên.

Đột nhiên, bóng dáng cao lớn trước mặt dừng lại.

Chưa kịp phản ứng, chỉ nghe “phịch” một tiếng.

Hoa Thanh Nguyệt bất ngờ đâm sầm vào… một bức tường thịt vững chãi.

Dưới ánh trăng, Hoa Thanh Nguyệt theo bản năng ôm lấy mũi, nửa ngồi xổm giữa đường, đau đến mức phải hít sâu một hơi lạnh, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.