Phi Cửu đứng gần cũng trông thấy chuyện lạ, liền nhìn thoáng qua Phương Ngôn cười nhẹ hai tiếng, trong lòng lặng lẽ thay bọn họ toát mồ hôi.
Chủ tử nhà hắn, là đang nổi giận.
Nhất định là đang nổi giận.
Trên đường trở về Cần Vụ Viện, sắc mặt Lục Diễm âm trầm đến cực điểm, tay nắm chuôi kiếm, khớp ngón tay siết chặt, trắng bệch không một tiếng động.
Nàng ở bên kẻ khác lại cười đến vui vẻ như thế, đến lúc ở cạnh hắn thì nụ cười chẳng mấy khi chạm được đáy mắt, lúc nào cũng như đang gắng gượng chiều ý người, lời nói chẳng hợp lòng.
Phi Cửu lặng lẽ theo sau Lục Diễm đang lạnh như băng, thầm may mắn không phải mình khiến hắn tức giận.
Chỉ là sau đó, vì bước chân trái vào sân trước mà bị chủ tử trách phạt.
Hoa Thanh Nguyệt vừa trở về từ Triều Huy Đường, vốn đang mừng rỡ vì có được lời hứa của Hoàn Khiêm Chu, kết quả chưa kịp bước vào sân đã thấy người mà nàng chẳng muốn chạm mặt nhất.
Phi Cửu cứ thế đứng lù lù trước cửa Thanh Trúc Viện, hung thần ác sát, dáng dấp chẳng khác gì chủ tử nhà hắn.
Thị vệ bên người hắn đều đã quay lại, Lục Diễm tám phần là đã vào phủ.
Hoa Thanh Nguyệt không khỏi thở dài một tiếng.
Ngày tháng yên ổn mới trôi qua được vài hôm, không phải nói hắn là trợ thủ đắc lực bên cạnh Thánh Thượng sao? Đại sự trong triều đều dựa vào hắn cả, vậy cớ sao Lục Diễm ngày nào cũng rảnh rỗi không việc gì, còn có tinh lực xoay người giày vò
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769700/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.