Sau khi Lục Diễm rời đi, mãi đến khi trời tối cũng không quay lại Cần Vụ Viện.
Đây là đêm trăng tròn mà Hoa Thanh Nguyệt chờ đợi kiên định nhất từ trước đến nay.
Đào Hề canh giữ ngoài sân, nàng thì ngồi trên giường nghiên cứu bản đồ Tấn Quốc mà Lục Diễm từng vẽ khi hành quân, đem từng tòa thành, từng cửa ải khắc ghi vào tâm trí, lo sợ mình quên mất, còn cẩn thận vẽ lại một lần nữa, trong lòng mới thấy hơi chút yên ổn.
Dù sau này rời khỏi phủ An Ninh Hầu, cũng không đến nỗi như người mù giữa đêm đen, chẳng phân được Đông Tây Nam Bắc.
“Cô nương, người nên ngủ trước đi, nếu không lát nữa Lục đại công tử trở về, người lại chịu khổ.”
Lục Diễm là ác mộng đối với Hoa Thanh Nguyệt, mà với Đào Hề cũng vậy. Mỗi sáng giúp nàng rửa mặt, đều thấy trên thân thể nàng vết bầm tím đủ loại, khiến Đào Hề vừa sợ vừa phẫn nộ. Nếu không vì cô nương trong lòng còn có tính toán, e rằng nàng ấy đã sớm liều mạng với đám người đó.
Hoa Thanh Nguyệt nhìn ra ngoài sân một cái, gật đầu không nói.
Nàng hiểu rõ, Lục Diễm nếu thật sự muốn làm gì, nào có để tâm nàng ngủ hay chưa. Một khi hắn nổi thú tính, thì toàn thân nàng chính là chiến trường không có điểm dừng.
Dù hắn không có ở đây, giấc ngủ của nàng vẫn vô cùng bất an.
Trong mộng ——
Ánh mắt lạnh lẽo bức người của Lục Diễm gần trong gang tấc. Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng tay lại không còn chút sức lực.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769728/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.