Hắn hôn dọc theo làn da mịn màng như tơ lụa của nàng, từng dấu hôn trước đó cũng bị hắn li.ếm m.út không bỏ sót.
Lục Diễm như thể một ngọn lửa bốc cháy không ngừng, Hoa Thanh Nguyệt không hề phản kháng, thậm chí còn chủ động vòng tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của hắn, đón ý hùa theo.
Nàng ngoan ngoãn như thế, khiến nam nhân hận không thể hòa tan nàng vào trong máu thịt, khảm chặt vào linh hồn, như vậy hắn sẽ không còn phải chịu khổ vì bao ngày không được gặp nàng nữa.
Suốt đêm, tiếng chăn gối không dứt, kiều diễm mà ám muội.
Cuối cùng, hắn bế nàng vào phòng tắm, rồi lại ôm chặt nàng trở về, cúi đầu thì thầm bên tai:
“Ta biết lòng ngươi có ta. Đợi ta trở về, ta sẽ nâng ngươi làm trắc thất.”
...
Sáng sớm hôm sau, nàng vừa mở mắt đã lập tức nhìn sang mép giường, lại đưa tay sờ thử— lạnh buốt một mảnh, quả nhiên hắn đã đi rồi.
Thần kinh căng như dây đàn suốt mấy ngày qua, đến lúc này chạm vào cảm giác lạnh lẽo ấy mới chậm rãi buông lỏng.
Hoa Thanh Nguyệt bất giác thở ra một hơi thật dài.
Bên ngoài, Phi Thất nghe thấy động tĩnh, cung kính cất tiếng: “Hoa di nương đã tỉnh, có cần nô tài vào hầu hạ không?”
“Không cần, ta tự mình làm được.”
Hoa Thanh Nguyệt liếc nhìn rèm cửa, bên trên lắc lư ba bóng người. Lục Diễm từng nói đã phái hai thị vệ đến bảo vệ nàng, cộng thêm Phi Thất, ba người đều mang võ công trong người, muốn lặng lẽ rời đi dưới mí mắt bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769744/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.