Cùng Chương Tự nối bước tiến vào sân còn có bốn, năm nữ tử mặc xiêm y lụa trắng.
Phi Cửu và Phi Thập mặt đầy lo lắng: “Chương thái y, chủ tử không cho chúng nô đi theo.”
Chương Tự gật đầu, ra hiệu bảo các nàng chớ nóng vội.
“Hết thảy đứng đợi ở đây, lát nữa ta cho các ngươi vào, đến lúc đó hầu hạ ổn thỏa vị quý nhân bên trong, tất sẽ có lợi cho các ngươi.”
“Dạ vâng.”
Mấy thiếu nữ cúi đầu đáp lời, cung kính nghe lệnh.
Các nàng không dám nhìn nhiều, nhưng trước đó đã được người dặn dò kỹ lưỡng, nên làm gì, làm như thế nào, mặt mày cũng mang theo vẻ thẹn thùng khác thường.
Dù vậy, ánh mắt các nàng đều là trông mong. Ai chẳng rõ biệt viện này là nơi quan phủ dùng để tiếp đãi triều thần quý nhân, ngoài cửa thị vệ đứng gác dày đặc, người ở bên trong hẳn là giàu sang quyền quý tột đỉnh. Nếu được vài phần ân sủng, theo về kinh thành, cũng xem như một bước lên mây, hóa phượng hoàng.
Chương Tự vừa mở cửa, mùi máu tươi tanh nồng liền xộc vào mũi.
Ngay sau đó, từ nội thất truyền đến một tiếng trầm thấp khàn đục: “Cút.”
Y lập tức sinh lòng bất an, vội bước vào trong, nhưng chưa kịp qua tấm bình phong đã bị người bên trong kề kiếm lên cổ.
“Là ta.”
Chương Tự nhận ra tình trạng hắn độc phát, ánh mắt đỏ ngầu, thần trí mơ hồ, quả thật không phân biệt người thân kẻ lạ. Sợ bị hắn lỡ tay làm thương mình, y vội vàng cất lời.
Ánh mắt Lục Diễm rực lửa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769754/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.