Chương Tự vừa dứt lời, gần như đồng thời xoay người chạy nhanh về phía cửa, một tay kéo Hoa Thanh Dương, tay kia túm lấy Dung nương tử, ba người vội vã chạy ra sân, lúc rời khỏi còn không quên đóng sập cửa lại thật mạnh.
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật…”
Chương Tự ôm ngực thở d.ốc, chẳng mấy chốc lại bật cười, đắc ý khoe khoang:
“Nương tử à, nàng không thấy đâu, vi phu ta chỉ nói dăm ba câu đã khiến hắn cứng họng không đáp lại được lời nào. Thế nào, phu quân của nàng đây không khiến nàng mất mặt chứ? Hắc hắc!”
Dung nương tử trừng mắt liếc y:
“Phải rồi phải rồi, không mất mặt chút nào. Cũng không biết là ai vừa nghe thấy liền bỏ chạy, còn chưa cho ta kịp nói một câu ‘ta không quen biết hắn’, đã bị chàng kéo đi mất tiêu rồi. Phu quân ta, quả nhiên lợi hại!”
“Không phải, nàng nghe ta nói đã nào…”
Dung nương tử mặc kệ y lải nhải, ngồi xổm xuống ngang hàng với Hoa Thanh Dương, dịu dàng bảo:
“Ngươi là Thanh Dương đúng không? Ta là Dung nương tử, ngươi có thể gọi ta là Dung tỷ tỷ.”
Hoa Thanh Dương chỉ lặng lẽ nhìn họ, không mở miệng.
Dung nương tử nhoẻn miệng cười, làm dịu bầu không khí:
“A tỷ ngươi là bằng hữu của ta, cho nên ngươi gọi ta là tỷ tỷ là phải đạo.”
Chương Tự cũng chen vào:
“Đúng vậy, trước kia chẳng phải vẫn gọi ta là Chương thúc thúc đó sao?”
Y còn định nói thêm, lại bị Dung nương tử ngăn lại:
“Được rồi, chàng đi phơi dược liệu của mình đi. Ở đây để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769783/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.