“Phụ thân, nếu cứ tiến thêm một bước nữa…”
Lục Tam gia hít sâu mấy hơi, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn ta: “Ngươi đã được nhạc phụ coi trọng, lại càng phải làm tốt chuyện trong tay. Năm đó Lục Diễm một tay bình định bạo loạn trong cung, hoàn toàn đứng vững giữa kinh đô với tư cách quyền thần. Nhi tử của ta cũng chẳng hề kém hắn là bao. Hắn làm được, thì ngươi cũng làm được. Đi đi, cho thiên hạ thấy, Lục gia chúng ta vẫn còn Tam phòng tồn tại.”
Ánh mắt Lục Lê sáng rực: “Vâng, phụ thân!”
Được phụ thân hậu thuẫn, khi Lục Lê lần nữa rời phủ đã có thêm vài phần tự tin, dẫn theo một đội nhân mã thẳng hướng hoàng thành mà đi.
Đêm đến.
Hoa Thanh Nguyệt bị trói gô, ném vào một gian phòng ẩm thấp mốc meo.
Chỗ này vang lên đủ thứ âm thanh sột soạt, tĩnh lặng mà rợn người. Nàng lẳng lặng nằm đó, luôn chú ý động tĩnh bốn phía, không dám tùy tiện lên tiếng.
Thẳng đến khi nghe được một giọng nói quen thuộc: “Mẫu thân, bọn họ chẳng nói tiếng nào gì đã đem chúng ta bắt tới đây giam lại, đến nay đã mấy ngày rồi mà một lời cũng không nói, rốt cuộc là toan tính chuyện gì?”
“Mặc kệ là chuyện gì, chỉ e chẳng phải điều tốt lành.” Lục lão phu nhân trong lòng mơ hồ đoán được, nhưng sợ con dâu lo lắng, bèn không nói ra.
Nghe được vài câu đối thoại, Hoa Thanh Nguyệt thử gọi: “Tổ mẫu? Tổ mẫu, là các người sao?”
Xưng hô vừa ra, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh, kế đó là tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769802/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.