Ánh mắt Ninh Tuy lạnh lẽo đảo qua người nàng, quả nhiên là vậy, bà biết ngay bản thân không nhìn lầm. Loạn luân phản đạo, đem nam nhân xoay vòng trong lòng bàn tay, thật là đáng chết.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Hoa Thanh Nguyệt sợ rằng đã chết đi hàng chục lần.
Thế nhưng Hoa Thanh Nguyệt tựa hồ như không hề hay biết sau lưng có hai luồng oán độc đang thiêu đốt, vẫn như cũ dính sát Lục Lê, hận không thể toàn thân dán chặt lên người hắn ta. Vừa đi, nàng vừa tỉ mỉ miêu tả hình dáng chiếc vòng ngọc kia.
Bọn họ đi ngang qua hai bên địa lao, nơi đây đều là những phạm nhân bị giam giữ.
Hoa Thanh Nguyệt vừa khéo đối mắt với một người trong lao, lập tức dời ánh nhìn, thân mình càng dán gần Lục Lê hơn.
“Nếu sớm biết chiếc vòng tay này hữu dụng với huynh như vậy, ta đã sớm đưa tới cho huynh rồi. Ban đầu ta cũng thấy nó cũ kỹ, chẳng thích chút nào, nhưng nếu có thể giúp được Lê ca ca giải quyết khó khăn, thì đó chính là giá trị duy nhất của nó.”
Lục Lê chẳng hề che giấu, giơ tay nâng cằm nàng, nhướng mày cười: “Không thể không nói, Thanh Nguyệt muội muội đích xác rất đẹp, cũng khó trách đại ca ta vì muội mà say mê.”
Hắn hỏi tiếp: “Muội thật lòng chỉ có mình ta trong tim sao?”
Hoa Thanh Nguyệt mím môi, thân mình càng nghiêng sát hơn, dịu dàng đáp: “Tự nhiên là thật.” Nàng thoáng do dự một chốc, rồi lại tỏ vẻ ủy khuất nói: “Huynh hỏi vậy chẳng phải là không tin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769804/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.