Ánh mắt Như Thư trầm tĩnh nhìn nàng, cho đến khi thấy rõ trong mắt nàng ngập tràn sợ hãi, lúc này mới nở nụ cười mãn nguyện.
Vừa rồi hận không thể một đao giải quyết nữ nhân này, nhưng hiện tại nàng ta đã đổi ý — còn có gì thoải mái hơn sống không bằng chết?
“Giết ngươi, bẩn tay ta.”
“Nhu Thư, ngươi muốn làm gì?” Ninh Tuy bước lên, trầm giọng nói: “Nàng dù sao cũng là thiếp thất của Đại phòng nhà chúng ta, ngươi làm vậy, đối với ngươi có chỗ tốt gì chứ?”
“Mẫu thân, đây là ân oán giữa ta và nàng, ta khuyên người vẫn nên ít can thiệp, lòng ta vẫn kính trọng người cùng tổ mẫu. Chờ phụ thân ta đăng cơ, sẽ để các người ra ngoài.”
“Khoan đã, chẳng phải ngươi muốn gả cho Diễm ca nhi sao? Nếu động đến người trong lòng hắn thì...”
Như Thư cắt ngang lời bà, lạnh nhạt nói: “Mẫu thân, ta làm tất cả những điều này, đều là vì tương lai của ta và chàng. Các người có hiểu hay không cũng không quan trọng. Đợi chàng trở về, các người sẽ cảm tạ ta.”
“Nào, mang đi.”
Hai người đồng thời lao về phía nàng, lo lắng hô to: “Thanh Nguyệt...!”
Chỉ là còn chưa kịp tới gần, đã bị đám thị vệ trước mặt đẩy ngã ra ngoài.
Nàng ngoái đầu nhìn thần sắc nôn nóng của họ, khẽ cười trấn an: “Ta không sao, đừng lo lắng.”
Trước cửa Điện Tiền Tư, Như Thư chỉ khẽ liếc mắt, binh sĩ bốn phía lập tức tiến lên bao vây.
“Người đâu, bản quận chúa mất một món đồ trọng yếu, nghi ngờ là nữ nhân này lấy trộm. Nhưng nàng chối không nhận, các ngươi lục soát cho ta. Ai tìm được trước, bản quận chúa trọng thưởng!”
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người đồng loạt dừng trên người Hoa Thanh Nguyệt, tiếng cười đùa dâm loạn liền nổi lên.
Ngay sau đó, có binh sĩ tiến lên, từng đợt từng đợt chen chúc kéo đến.
Đừng nói là có trọng thưởng, cho dù không có, chỉ cần được chạm vào nhan sắc bực này, cũng đã là việc cầu còn không được.
Chỉ trong chốc lát, đã có hơn mười binh sĩ vây quanh Hoa Thanh Nguyệt.
Xoa tay chờ đợi, chỉ còn chờ một câu ra lệnh.
Hoa Thanh Nguyệt cắn chặt môi đến trắng bệch, toàn thân run rẩy, bản năng lui về sau một bước.
“Ngươi dám! Nếu ngươi dám làm thế, đừng mơ lấy được chiếc vòng tay kia.”
Như Thư bật cười giận dữ, chẳng buồn che giấu: “Không có thì thôi! Cho dù những người kia tới thì có thể làm gì? Nửa canh giờ sau, cổng thành đóng lại, đại cục đã định. Nhưng thù này... ta sẽ từng chút một tính toán với ngươi!”
“Động thủ!”
Hoa Thanh Nguyệt trong lòng hoảng hốt, bọn binh sĩ kia như sói đói nhào tới.
Hai tay nàng siết chặt thành quyền, cả người không ngừng run rẩy. Giờ khắc này, nàng chỉ có một ý niệm — cho dù chết, cũng không thể chịu nhục.
Chỉ là răng còn chưa kịp cắn xuống, chợt nghe một thanh âm quen thuộc:
“Dừng tay!”
Hoàn Khiêm Chu từ xa lao đến, đứng chắn trước người nàng, lạnh giọng nói:
“Như Thư quận chúa, vừa rồi có người đến báo — ngoài kinh đô đã vang lên tiếng binh đao, phụ thân ngài cùng các đại nhân đều đã tiến vào hoàng thành. Giờ này còn có nhã hứng bày ra trò này, thật khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn.”
Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ chán ghét.
Như Thư nghiêng đầu nhìn về hướng cửa thành, cười lạnh: “Hoàn công tử liên tiếp ra tay giúp tiện nhân này, chẳng lẽ còn chưa quên được nàng?”
“Đúng vậy, ta không quên được.” Hắn thẳng thắn, “Cũng xin quận chúa nể mặt ta là một trong những người đầu tiên quy thuận Định Vương, cho phép ta mang nàng đi. Về sau, ta thề sẽ không để nàng xuất hiện trước mặt quận chúa nữa.”
Ánh mắt Như Thư lạnh như băng, “Hoàn lang quân, hôm nay, ai cũng đừng hòng mang nàng đi.”
Vừa dứt lời, Hoàn Khiêm Chu lập tức tiến lên, nắm lấy cổ tay Hoa Thanh Nguyệt, hộ nàng sau lưng.
“Đừng sợ, ta ở đây.”
Không ngờ, Như Thư bật cười thành tiếng: “Hoàn Khiêm Chu, ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Có thấy rõ người xung quanh không? Những binh sĩ này đều là ám vệ phụ thân ta tốn công bồi dưỡng — mười chọn một tinh nhuệ. Ngươi dựa vào cái gì bảo vệ nàng?”
“Dựa vào mạng ta.”
“Ta lấy mạng mình ra bảo đảm, chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt không để các ngươi động đến nàng.”
Trước lời hào khí ngất trời của hắn, đáp lại chỉ là một tràng cười vang vọng bốn phương.
Hoa Thanh Nguyệt cắn môi, không muốn trước lúc chết còn liên lụy người khác, nói:
“Hoàn lang quân, cảm tạ ngươi, nhưng ngươi cũng thấy, ngươi không cứu được ta. Nếu thật lòng muốn giúp ta, cầu ngươi về sau chiếu cố ấu đệ ta. Ngươi đi đi, phần ân tình này, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa cũng báo đáp.”
Hoàn Khiêm Chu nghiến răng, nhưng vẫn không nhúc nhích, ngón tay gắt gao siết chặt lấy nàng, khóe môi run rẩy:
“Ta không đồng ý.”
Hắn vừa dứt lời, Như Thư lập tức bật cười khinh bỉ:
“Không biết tự lượng sức.”
Bọn người xung quanh nghe lệnh, tiếp tục ép sát về phía trước.
Chỉ là còn chưa kịp đến gần, từ phía cửa thành đột nhiên truyền đến tiếng chém giết dữ dội.
Mọi tiếng cười tức thì đình chỉ, toàn bộ cảnh giác nhìn về phương ấy.
Chỉ thấy từ ngoài thành ào vào một đội quân khoác giáp bạc, tay buộc dải lưng đỏ, giữa không trung tung bay đại kỳ thêu chữ “Lục”, đang giao chiến dữ dội với hắc giáp quân của triều đình.
Dẫn đầu là Lục Diễm, cưỡi một con tuấn mã toàn thân đỏ rực như máu, từ trong đám người chém giết xông thẳng tới, thân ảnh rực sáng, phản quang cuồn cuộn.
Sắc mặt hắn lạnh lẽo, ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú vào hai thân ảnh đang quỳ phía trước, trên mặt lộ rõ phẫn nộ cùng sát khí âm u.
Lúc này, ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt cũng nhìn về phía người trên ngựa.
Bốn mắt giao nhau, toàn thân nàng như rét run trong máu lạnh, bản năng lui lại một bước.
Thấy rõ ánh mắt nàng hoảng sợ, sát khí trong mắt Lục Diễm càng thêm lạnh lẽo như hàn băng.
“Điện Soái! Quả thật là ngài! Ngài không việc gì, thật sự là quá tốt rồi!”
Như Thư vừa nhìn thấy hắn, liền chẳng màng gì nữa, chỉ muốn tiến lên gần, muốn tận mắt nhìn xem hắn có trọng thương như lời đồn thật hay không, muốn nói với hắn — nàng ta có thể trao cả thiên hạ cho hắn.
Nhưng ánh mắt Lục Diễm vẫn khóa chặt lấy Hoa Thanh Nguyệt, bàn tay vươn ra từ bên yên ngựa, rút lấy cung tên, thẳng tắp nhắm về phía Như Thư.
Nàng ta còn chưa kịp phản ứng, mũi tên đã bắn tới.
Từng mũi tên sắc bén xé gió bay đến, người chắn phía trước đều bị bắn trúng yếu hại, ngã xuống đất bỏ mạng.
“Mau! Bảo hộ quận chúa!”
Có người kéo Như Thư lùi ra sau, nhưng nàng ta đã không nghe được gì nữa — nàng ta chỉ biết, hắn thật sự muốn giết mình.
Bên kia tiếp tục hỗn chiến, Hoàn Khiêm Chu mặc kệ tất cả, chen qua đám người, kéo lấy Hoa Thanh Nguyệt bỏ chạy sang bên cạnh.
Không xa phía trước, bị đám người che khuất, ánh mắt Lục Diễm vẫn dõi theo bóng hai người đang dần khuất xa.
Nàng bằng lòng cùng người khác rời đi, trong mắt hắn, đó là một cảnh tượng chói mắt đến cực điểm.
Hắn đang muốn đuổi theo thì có người phóng ngựa tới, vội vã bẩm:
“Chủ tử! Hoàng cung phát tín hiệu khẩn cấp!”
Lục Diễm lạnh lùng liếc nhìn hai bóng người xa dần, giọng trầm thấp ra lệnh:
“Phong tỏa cổng thành, không cho bất kỳ ai ra vào!”
Nói dứt lời, xoay người, thẳng hướng hoàng thành mà lao đi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.