Ra tới chính lộ, Lục Diễm ghé tai thì thầm với một tên thân binh vài câu, rồi lập tức chuyển hướng, rẽ sang một con đường khác.
Tấn Quốc, hoàng cung.
Tấn An Đế nằm trên giường, bên giường là một hàng dài người đang quỳ rạp, nước mắt ròng ròng.
“Hoàng huynh, nên lên đường rồi.”
Một bên, các vị hậu phi đang khóc lóc thê lương, ai nấy đều phẫn uất nhưng không dám cất lời, chỉ đành khóc càng thảm hơn nữa.
Sắc mặt Định Vương lạnh lùng, thấy Tấn An Đế mãi không chịu uống chén thuốc kia, liền cất giọng châm chọc:
“Ngươi đừng mơ tưởng cái tên Điện Soái kia sẽ đến cứu ngươi. Cho dù hắn biết hoàng thành có biến, thì từ biên quan tới kinh đô cũng xa tới cả ngàn dặm, có tâm cứu cũng bất lực.”
“Cho nên, hoàng huynh, tốt nhất là tự mình ngoan ngoãn uống thuốc đi, khỏi phải để thần đệ ra tay, phá vỡ cái gọi là huynh đệ hòa khí.”
Ánh mắt Tấn An Đế khẽ động, ngữ điệu mơ hồ khó dò:
“Định Vương, đã đến bước hành thích quân vương, mà vẫn còn muốn giữ tiếng thơm huynh hữu đệ cung sao?”
Lời vừa dứt, trời dần sầm tối, mà sự kiên nhẫn của Định Vương cũng đã cạn kiệt.
Ông ta đảo mắt quét khắp gian phòng, cuối cùng ánh nhìn rơi xuống người Nghi phi đang đứng hàng đầu:
“Nghi phi nương nương là người được hoàng huynh sủng ái nhất, cũng là người hưởng ân trạch nhiều nhất, vậy thì đoạn đường cuối này, liền phiền nương nương hầu hạ đi.”
Lục Nghi phi ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ đỏ hoe không thể tin nổi mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769806/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.