Lục Diễm mím chặt môi, đường nét nơi khoé miệng căng lên lạnh lẽo.
Phi Thất không dám nói tiếp, chỉ đành cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên.
“Còn hai người kia đâu?”
“Một người đã rời khỏi kinh thành, người còn lại vẫn ở y quán. Chúng ta phái người âm thầm theo dõi một đoạn thời gian, không phát hiện có hành vi nào gây thương tổn đến phu nhân, nên thuộc hạ tuân theo phân phó của chủ tử, không quấy nhiễu, giữ im lặng quan sát.”
“Tiếp tục giám sát, phái người có mắt tinh hơn thay phiên theo dõi.”
“Vâng.”
“Ngươi mấy ngày nay không cần theo dõi nữa, lui xuống đi.”
“Dạ.”
Hoa Thanh Nguyệt bị Mỹ Lệ kéo đến Bách Vị Lâu, thuê riêng một gian nhã tọa.
Mỹ Lệ liếc mắt ra hiệu với huynh trưởng của mình một cái, sau đó kiếm đại cái cớ rồi rời đi.
Chỉ để lại hai người họ ở trong phòng.
Tầng hai của Bách Vị Lâu dùng bình phong ngăn chia thành từng gian độc lập, Lục Diễm ngồi trong một gian cách vách, ánh mắt không rời khỏi tấm màn mỏng xuyên thấu bóng dáng người bên kia — là nàng.
Trơ mắt nhìn nàng cùng tên thư sinh yếu ớt kia ngồi một chỗ, sau đó lại chậm rãi hướng về phía gian của hắn đi tới.
Một năm qua, cảnh tượng như vậy dù là trong mộng, hắn cũng chưa từng mơ thấy.
Kẻ kia... chỉ là một tên thư sinh mảnh khảnh, gió thổi cũng ngã. Một bàn tay của hắn đủ để nhấc người nọ quăng ra khỏi cửa thành kinh đô. Hắn đã cảnh cáo rõ ràng rồi, vậy mà tên kia còn dám tiếp tục dây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769838/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.