Nhưng như có số mệnh an bài, ba nuôi tôi c.h.ế.t trong một vụ tai nạn giao thông. Người gây tai nạn bồi thường một khoản tiền.
Người đàn bà mà ông ấy bao nuôi bên ngoài ôm bụng bầu tìm đến đòi chia tiền. Mẹ nuôi tôi dù bệnh tật yếu ớt cũng cãi lại một trận ra trò. Sau đó, người phụ nữ ấy phá thai rồi biến mất.
Từ đó, tinh thần mẹ nuôi ngày càng xuống dốc, bệnh tình ngày một nặng hơn. Tôi đưa bà vào viện, nghỉ học để chăm sóc. Nhưng nửa năm sau, bà vẫn không qua khỏi.
Đêm bà mất, bà không còn nói nổi nữa.
Tôi ngồi bên giường canh bà, chợt thấy trong khoảnh khắc môi bà mấp máy, đôi mắt rơi xuống một giọt lệ đục ngầu.
Mãi sau này tôi mới hiểu, bà đang nói “Xin lỗi”.
16 tuổi, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi, cầm khoản tiền thừa kế tiếp tục đi học.
17 tuổi, một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng tìm đến tôi, họ nói họ mới chính là ba mẹ ruột của tôi.
Xét nghiệm ADN là bằng chứng rõ ràng nhất.
Mười mấy năm sống trong nghèo khổ và cảnh trọng nam khinh nữ của tôi, so ra chẳng khác gì một trò cười khi đặt cạnh cuộc sống của cô ta.
Đặc biệt là khi tôi bước chân vào nhà họ Khương và nhìn thấy Khương Nhược Dao được hai người anh che chở cẩn thận như báu vật.
Mẹ tôi nói: “Ba mẹ ruột của Nhược Dao đã mất, con bé sống cùng chúng ta nhiều năm, giờ cũng chẳng thể truy cứu được gì. Dù sao nó cũng là vô tội, sau này các con cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/2294908/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.