🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhưng như có số mệnh an bài, ba nuôi tôi c.h.ế.t trong một vụ tai nạn giao thông. Người gây tai nạn bồi thường một khoản tiền.

Người đàn bà mà ông ấy bao nuôi bên ngoài ôm bụng bầu tìm đến đòi chia tiền. Mẹ nuôi tôi dù bệnh tật yếu ớt cũng cãi lại một trận ra trò. Sau đó, người phụ nữ ấy phá thai rồi biến mất.

Từ đó, tinh thần mẹ nuôi ngày càng xuống dốc, bệnh tình ngày một nặng hơn. Tôi đưa bà vào viện, nghỉ học để chăm sóc. Nhưng nửa năm sau, bà vẫn không qua khỏi.

Đêm bà mất, bà không còn nói nổi nữa.

Tôi ngồi bên giường canh bà, chợt thấy trong khoảnh khắc môi bà mấp máy, đôi mắt rơi xuống một giọt lệ đục ngầu.

Mãi sau này tôi mới hiểu, bà đang nói “Xin lỗi”.

16 tuổi, tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi, cầm khoản tiền thừa kế tiếp tục đi học.

17 tuổi, một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng tìm đến tôi, họ nói họ mới chính là ba mẹ ruột của tôi.

Xét nghiệm ADN là bằng chứng rõ ràng nhất.

Mười mấy năm sống trong nghèo khổ và cảnh trọng nam khinh nữ của tôi, so ra chẳng khác gì một trò cười khi đặt cạnh cuộc sống của cô ta.

Đặc biệt là khi tôi bước chân vào nhà họ Khương và nhìn thấy Khương Nhược Dao được hai người anh che chở cẩn thận như báu vật.

Mẹ tôi nói: “Ba mẹ ruột của Nhược Dao đã mất, con bé sống cùng chúng ta nhiều năm, giờ cũng chẳng thể truy cứu được gì. Dù sao nó cũng là vô tội, sau này các con cứ xem nhau như chị em ruột nhé.”

Ba thì nói: “Con đã quay về, vậy thì nên đổi lại họ. Nhưng chuyện này không nên công khai, cứ nói với người ngoài rằng con là con nuôi.”

Ban đầu, đúng là họ có chút áy náy với tôi.

Nhưng theo thời gian, tôi và cô con gái đã được họ yêu chiều từ nhỏ, rốt cuộc vẫn là hai người khác biệt. 

Huống hồ gì, Khương Nhược Dao bị bệnh tim bẩm sinh, họ từ lâu đã quen với việc dành mọi sự quan tâm cho cô ta.

Lúc này, Khương Kỳ Hoài cũng bước vào nhà, áo vest chỉnh tề, khí chất lạnh lùng.

Anh ta là anh cả của tôi, cũng là anh ruột cùng huyết thống với tôi.

Đi sau anh còn có một người nữa – Triệu Tri Sùng, vị hôn phu của Khương Nhược Dao.

Triệu Tri Sùng bước nhanh đến bên cạnh vị hôn thê, giọng đầy lo lắng:

“Nhược Dao, em sao rồi?”

“Anh cả, Khương Tế Đường không những không chịu xin lỗi, còn chọc tức khiến Nhược Dao thành ra thế này!”

Khương Uẩn Châu lập tức mở miệng tố cáo.

Triệu Tri Sùng vốn đã chẳng ưa gì tôi vì bị ảnh hưởng từ vị hôn thê, nghe vậy lại càng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo:

“Nhà họ Khương các người rốt cuộc là sao vậy? Để một đứa con nuôi tùy tiện ức h.i.ế.p con ruột? Làm việc tốt cũng không thể để người ngoài trèo lên đầu mình như thế!”

Khương Kỳ Hoài liếc nhìn tôi, dứt khoát nói: [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/sau-khi-thien-kim-that-roi-di/chuong-2.html.]

“Khương Tế Đường, xin lỗi đi.”

Ánh mắt cả đám người đổ dồn về phía tôi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Khương Kỳ Hoài, giọng điềm tĩnh:

“Tôi không làm gì sai, tôi sẽ không xin lỗi.”

“Em còn không chịu nhận à?” Khương Uẩn Châu đột ngột đứng bật dậy.

“Từ trước đến giờ em đều như thế! Gì cũng ghen tị với Nhược Dao, ba mẹ cho em chưa đủ sao? Cái gì em cũng muốn giành với con bé! Không phải em ăn cắp bản thiết kế của Nhược Dao thì chẳng lẽ là Nhược Dao ăn cắp của em chắc?”

Kiểu tranh cãi này thật sự quá nhàm chán. Sáu năm qua, tôi cũng chịu đủ rồi.

Tôi khẽ nói: “Nếu tôi có đoạn video ghi lại quá trình thiết kế thì sao?”

Câu nói ấy vừa dứt, trong mắt Khương Nhược Dao lập tức thoáng qua một tia hoảng hốt.

Nhưng cô ta nhanh chóng sụt sùi nói: “Tế Đường, đến cả chuyện này em cũng bắt chước chị sao, chị…”

Cô ta trông như thể bị ấm ức lắm vậy.

Thế là lời tôi nói lại trở nên vô nghĩa.

Khương Kỳ Hoài lạnh giọng:

“Em đã cố chấp đến mức này, thì cứ theo đúng như đã bàn với ba mẹ – đưa em ra nước ngoài học mấy năm, coi như có thời gian để tự suy ngẫm lại đi.”

Câu nói ấy chẳng khác nào tuyên bố dứt khoát: cả gia đình họ đã chọn buông tay đứa con gái ruột cũng như đứa em gái ruột mà họ luôn xem là nỗi xấu hổ, không thể đưa ra ngoài gặp ai như tôi.

Khương Kỳ Hoài năm nay 28 tuổi, là con trai trưởng được kỳ vọng nhất trong nhà.

Những lời anh ta nói ra, đương nhiên đã được ba mẹ gật đầu chấp thuận từ trước.

Cặp vợ chồng nhà họ Khương lúc này đang trên đường trở về từ chuyến công tác nước ngoài.

Triệu Tri Sùng – vị hôn phu của Khương Nhược Dao – vẫn muốn đứng ra bảo vệ cô ta, liếc mắt nhìn tôi, lạnh nhạt nói:

“Khương Tế Đường, tôi không cần biết cô đang nghĩ gì, dù thế nào thì ở nhà họ Khương, tôi chỉ công nhận một người là Nhược Dao. Cô có làm gì cũng chẳng thể lọt vào mắt tôi đâu.”

Tôi có hơi cạn lời.

Chuyện tôi thích Triệu Tri Sùng là tin đồn từ đâu lan ra cũng chẳng rõ nữa.

Có lẽ bắt đầu từ ba năm trước, khi hai người đó vẫn còn đang hẹn hò.

Hôm sinh nhật Khương Nhược Dao, Triệu Tri Sùng bỏ ra một số tiền lớn để b.ắ.n pháo hoa màu xanh, rực rỡ, lãng mạn vô cùng.

Hôm ấy tôi nhìn họ hơi lâu một chút.

Xung quanh toàn là người chúc mừng Khương Nhược Dao – bao gồm cả hai người anh của tôi.

Có vẻ chẳng ai nhận ra hôm đó cũng là sinh nhật tôi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.