🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trung Quốc, vào lúc chiều tối, nhà họ Chúc—

Chúc Huyền đang chơi cờ vây với em trai Chúc Quyết.

Trợ lý của Chúc Huyền vừa lúc gọi đến, y nghe máy, bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn và tiếp tục cầm một quân cờ.

"Chúc Tổng, chào buổi tối." Trợ lý bên kia đầu dây nói với giọng nghiêm túc: "Không biết ngài còn nhớ Lăng Tống Bạch không? Anh ta mới tham gia một chương trình truyền hình thực tế gần đây, đã nhắc đến quá khứ của ngài, bao gồm việc ngài từng hỗ trợ anh ta rất nhiều trong việc trở thành ca sĩ. Tôi đã thông báo và xử lý xong, sẽ không để thông tin của ngài bị cuốn vào bất kỳ tranh cãi hay tin đồn nào. Tuy nhiên, không biết ngài có chỉ thị gì thêm không?"

Chúc Huyền hơi ngừng lại, Chúc Quyết phía đối diện có chút nghi hoặc hỏi: "Lăng Tống Bạch? Em nhớ cái tên này, không phải là búp bê mà anh dùng để trang trí sao? Hai người còn có liên lạc à?"

Chúc Huyền thở dài: "Lâu rồi không có liên lạc, hồi đó em mắng anh thậm tệ như vậy, anh còn mặt mũi nào mà âm thầm giúp đỡ? Hơn nữa, anh vốn chỉ coi cậu ấy là một người em, khi đó suy nghĩ không thấu đáo, nhưng cũng đã nhận ra sai lầm và sửa lại rồi. À mà, từ 'búp bê' quá khó nghe, sao em luôn nói chuyện chua ngoa như vậy?"

"Chua ngoa? Nhưng may là em không có trải nghiệm yêu đương với 'em trai', ít nhất không làm người ta thấy ghê tởm."

Chúc Huyền không giận, chỉ thở dài một hơi: "Lăng Tống Bạch là anh sai, nhưng đã qua bao nhiêu năm rồi, sao em còn để trong lòng? Tiểu Hạ, chuyện này không cần hỏi tôi, cậu cứ lo liệu cho ổn thỏa là được."

Ở đầu dây bên kia, trợ lý "Tiểu Hạ" dường như không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai anh em nhà họ Chúc, trước đó không chen vào lời nào, giờ bị gọi tên mới trả lời với thái độ chuyên nghiệp trong công việc: "Vâng, tôi đã biết."

"Thêm một chuyện nữa, tôi nghĩ Chúc Tổng và nhị gia có thể sẽ muốn tìm hiểu."

Chúc Quyết nhướng mày: "Còn chuyện của tôi nữa à?"

Chúc Huyền bình tĩnh nói: "Cứ nói đi."

Tiểu Hạ đáp lại: "Lăng Tống Bạch hiện tại đang tham gia chương trình thực tế, có một ngôi sao trên đó có ngoại hình hơi giống ngài và nhị gia. Cậu ấy năm nay 24 tuổi, độ tuổi cũng phù hợp, vì vậy, do nhà họ Chúc có truyền thống có con ngoài giá thú, tôi có trách nhiệm nhắc nhở hai vị, có muốn làm xét nghiệm ADN không?"

Cả hai anh em nhà họ Chúc đều im lặng.

Chúc Quyết cười cười nói: "Anh hai này, trợ lý của anh quả là có tài, từ chức theo cách rất đặc biệt."

Chúc Huyền với tâm trạng khá phức tạp, trả lời trợ lý: "Tiểu Hạ, gần đây cậu rảnh rỗi đến mức đi khắp nơi tìm người giống tôi à?"

Tiểu Hạ như một con robot dám khuyên bảo mà không có cảm xúc: "Xin lỗi, Chúc Tổng, nhị gia, vì hai vị đến nay vẫn chưa có người kế thừa, mẹ của hai vị, phu nhân đã nhiều lần thúc giục tôi, nghi ngờ đặc biệt là Chúc Tổng có con ngoài giá thú mà không muốn đưa về nhà. Tôi cũng đã chịu đựng rất nhiều, thật sự là quá mệt mỏi."

"Thêm vào đó, tôi cũng không phải tùy tiện chọn người vô danh để trêu đùa hai vị, thực tế, Lăng Tống Bạch cũng cảm thấy người này rất giống Chúc Tổng. Nếu anh ta thấy nhị gia, chắc hẳn sẽ nhận ra hai người rất giống nhau."

"Không chỉ giống nhau về ngoại hình, mà người này còn có họ Ngu, Ngu trong Ngu Cơ, một họ khá hiếm. Mới đây, phu nhân có nghe bài 'Bá Vương Biệt Cơ', tôi thay mặt Chúc Tổng đi cùng, bà ấy than thở về chuyện cũ, nói rằng hồi trẻ hai vị từng vì một người họ Ngu mà cãi nhau kịch liệt. Phu nhân còn đem người đó so với Ngu Cơ mà lên án, tôi nhớ rất rõ..."

Chúc Quyết tay hơi run, làm đổ chung cờ, những quân cờ trắng rơi ra ngoài.

Tiểu Hạ tạm dừng một chút, không nghe thấy Chúc Huyền và Chúc Quyết lên tiếng, tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Ngoại hình và họ đều trùng hợp như vậy, hai vị thật sự không muốn làm xét nghiệm ADN sao?"

Chúc Huyền cuối cùng không thể giữ được vẻ điềm tĩnh, cười lạnh một tiếng: "Tha cho cậu lần này, lần sau mà còn thế này thì cắt tiền thưởng của cậu. Biết tại sao không?"

"Xin lỗi, tôi đã nhớ, sẽ ghi nhớ bài học lần này." Tiểu Hạ biết mình sai, vẫn không ngừng hỏi: "Mong Chúc Tổng giải đáp thắc mắc."

“Bởi vì, người ‘Ngu Cơ’ ngày đó thực ra là một người đàn ông.” Chúc Quyết nói, rồi vô tình lau qua bàn cờ, kết thúc ván cờ, sau đó điều khiển chiếc xe lăn của mình, không nói lời tạm biệt mà rời đi.

Trợ lý Tiểu Hạ bên kia điện thoại im lặng trong hai giây, sau đó thành thật nói: "Xin lỗi, tôi đã lỡ lời."

Khi phu nhân nhắc đến chuyện cũ, cách bà gọi người đó là “tình nhân nhỏ”, không hề đề cập đến giới tính. Theo như những gì Tiểu Hạ biết về Chúc Huyền thì y lúc trẻ thích phụ nữ, cộng thêm cách gọi “Ngu Cơ”, nên Tiểu Hạ đã vô thức nghĩ người đó là phụ nữ.

Vừa rồi để giải quyết chuyện của Lăng Tống Bạch, Tiểu Hạ nhìn qua chương trình và thấy trong màn hình có một người ngồi trên xe lăn, chính là Ngu Tử. Tiểu Hạ bất chợt cảm thấy cậu khá giống Chúc Quyết, người suốt ngày gắn liền với chiếc xe lăn.

Vì vậy, Tiểu Hạ nghĩ Ngu Tử rất có thể là con riêng của nhà họ Chúc, do “Ngu Cơ” sinh ra.

Nhưng không ngờ “Ngu Cơ” lại là đàn ông, vậy làm sao có thể sinh con được.

Toàn bộ câu chuyện rõ ràng chỉ là một sự trùng hợp kỳ lạ, Tiểu Hạ tự thấy mình thật tài lanh, vội nói xin lỗi lần nữa và may mắn không ảnh hưởng đến tiền thưởng của mình, sau đó cúp máy.

Chúc Huyền ngồi im lặng bên bàn cờ một lúc lâu, bỗng nghe thấy tiếng xe lăn, y ngẩng đầu lên nhìn, thấy Chúc Quyết quay lại.

Chúc Quyết có vẻ nghiêm túc, bánh xe của chiếc xe lăn vướng phải những quân cờ trắng vương vãi trên thảm, Chúc Quyết đưa điện thoại cho Chúc Huyền: "Em vừa rảnh rỗi, thấy Tiểu Hạ nhắc đến, liền tìm thử xem. Anh nói xem, người này, Ngu Tử, có phải có chút giống người kia không? Thật là trùng hợp... Liệu người kia có phải là đứa trẻ mà anh nói đã gặp hồi đó không?"

Chúc Huyền nhận lấy điện thoại, thoáng ngẩn ra.

Trên màn hình điện thoại là bức ảnh gần đây của Ngu Tử, nhìn từ khuôn mặt…

“Thật sự giống con trai của Ngu Phong và em phải không?” Chúc Quyết cười, nhưng ý cười không đến mắt, giọng điệu có chút chua ngoa. Chúc Quyết ấn nút trên tay vịn xe lăn và từ từ quay vòng: "Dĩ nhiên, cũng giống con của Ngu Phong và anh."

“Nhưng may là, chuyện đó không thể nào xảy ra, nhà chúng ta không đến mức làm ra chuyện hài hước như anh em tranh giành con cái, vậy thì thật là rối rắm.”

Những quân cờ trắng trên thảm làm cho chiếc xe lăn của Chúc Quyết quay không được mượt mà, nhưng Chúc Quyết vẫn cứ quay không ngừng, như thể chẳng suy nghĩ gì.

Chúc Huyền không lên tiếng.

Chúc Quyết lại nói: “Ngu Phong ngày xưa bỏ đi không ngoái đầu lại, là vì chúng ta làm cho y chán ghét hết mức, nên khi y nói đã tìm được người mới, có con với Chúc Tình, em đã không tin, vì dù gì Chúc Tình cũng là con gái ngoài giá thú, mà Ngu Phong đã bị ‘bẻ cong’ thì dù có thẳng lại, chắc cũng không nhanh chóng tiếp nhận một người thuộc họ Chúc như vậy. Không ngờ... bây giờ nhìn lại, có vẻ có thể là thật.”

"Có thể chỉ là trùng hợp, người trẻ tuổi này không chắc chắn có liên quan đến Ngu Phong." Chúc Huyền nói, "Hơn nữa, khi đó Ngu Phong và Chúc Tình nói với anh rằng họ sẽ định cư ở nước ngoài, sau này quả thật có người gặp Chúc Tình ở nước ngoài, nói rằng bên cạnh em ấy có một cặp cha con người Hoa, chắc là Ngu Phong và con của họ..."

Chúc Quyết dừng xe lăn, nhìn Chúc Huyền: “Không quan trọng nữa, dù Ngu Tử thật sự là con của Ngu Phong thì em có thể vui nổi không? Ngu Phong có con với người phụ nữ khác, còn em lại không có quyền giận, thật là khiến em tức chết...”

Nói xong, bỗng nhiên Chúc Quyết nảy ra một ý tưởng: "Anh này, sao anh không đi làm xét nghiệm ADN với Ngu Tử, biết đâu cậu ấy thực sự là con riêng của anh, không liên quan gì đến Ngu Phong, là anh ngày xưa tìm một người phụ nữ giống Ngu Phong để thay thế, rồi sinh ra đứa trẻ này?"

Chúc Huyền lạnh mặt: "Em nhất định phải làm anh tức giận sao? Anh chỉ một lần ngu ngốc với Lăng Tống Bạch, mà anh và cậu ta chẳng có gì xảy ra! Em đã làm xấu mặt anh suốt bao nhiêu năm, giờ lại còn ném cho anh những suy nghĩ vô căn cứ?"

"Đừng giận đừng giận, em tật nguyền lâu rồi, không đi đâu xa được, cả ngày ở nhà ngột ngạt, dễ sinh ra tính khí tiêu cực, năm nay em 44 rồi, sống càng lúc càng giống hồi trẻ, anh trai thông cảm chút." Chúc Quyết đưa tay lấy lại điện thoại của mình, "Em không làm phiền nữa, em về phòng xem tác phẩm của cậu nhóc này, nghe nói cậu ấy cũng là ngôi sao đấy..."

Chúc Huyền đành bất lực, lên tiếng nhắc nhở em trai mình: "Ngu Tử chỉ là trùng hợp có cùng họ với Ngu Phong, về ngoại hình... cũng có vài điểm khó lý giải, đừng nghĩ đơn giản rằng cậu ấy là con của Ngu Phong. Nếu em thật sự tò mò, anh có thể cử người đi điều tra thử..."

“Anh tự đi điều tra, đừng lấy danh nghĩa của em, cũng phải cẩn thận đừng để Ngu Phong phát hiện, em không muốn sau bao nhiêu năm lại khiến y giận, biết đâu y đã quên em rồi.” Chúc Quyết cắt ngang, “Còn em thì chẳng quan tâm bố mẹ của Ngu Tử là ai, dù sao cậu ấy hợp mắt em, em xem như một trò tiêu khiển thôi, có sao đâu?”

...

Năm giờ sau, tại vùng biển Địa Trung Hải, chiếc du thuyền nhẹ nhàng lướt trên mặt biển.

Sau khi MC phát thẻ phòng cho các khách mời, thông báo hoạt động tập thể buổi chiều—xem phim.

Trên du thuyền có nhiều phòng chiếu phim lớn nhỏ khác nhau, trải nghiệm chẳng kém gì các rạp chiếu phim trên đất liền.

Ngu Tử liếc nhìn Lê Trác Cẩn rồi đùa giỡn: “Xem phim ma không?”

Lê Trác Cẩn chắc chắn rằng Ngu Tử đang muốn ám sát mình: "... Sao em không thẳng thắn nói muốn nhìn tôi xấu hổ đi."

Ngu Tử biểu cảm như thể "lòng tốt vứt cho cún ăn": “Anh không phải thích xem phim ma sao, đừng khách sáo.”

Đáng tiếc, vì chương trình muốn mang đến trải nghiệm tổng thể, ít nhất không muốn làm khán giả bị sợ hãi, nên không cho các khách mời xem phim ma, mà là cho họ xem một bộ phim dài ba tiếng về tình cảm gia đình—

Bộ phim kể về ba cặp vợ chồng, sau đủ loại "sinh tử" họ quyết định ly hôn, đến giữa phim thì tiếp theo là các cặp vợ chồng này sau khi ly hôn lại có sự hiểu biết và hòa hợp hơn, đến cuối phim một cặp vợ chồng tái hôn, hai cặp còn lại dù không tái hôn nhưng cũng có thể sống hòa thuận.

Sau khi chiếu xong bộ phim, người dẫn chương trình hỏi các khách mời cảm nhận về bộ phim.

Phần hỏi đáp này giống như yêu cầu học sinh tiểu học viết cảm nhận sau khi đọc sách, khiến các khách mời đều phải vắt óc nghĩ ra những câu trả lời.

Từ Minh nói: “À, khi sống với nhau, chúng ta cần phải hiểu và thông cảm cho nhau hơn.”

Vệ Khương cũng đồng tình với câu trả lời một cách chuyên nghiệp: “Khi cơ thể không khỏe, cần phải kịp thời đi khám, đừng như nhân vật Chris trong phim, cố chịu đựng cho đến khi bệnh trở nặng? Chắc là một bài học rút ra từ phim…”

Những người trước đã nói gần hết những lời sáo rỗng, giờ đến lượt Lê Trác Cẩn và Ngu Tử, cả hai đều im lặng không biết nói gì.

Lê Trác Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cốt truyện của bộ phim chứng minh rằng ly hôn là điều tốt, khiến thế giới bớt đi ba cặp đôi hận thù và thay vào đó là sự thấu hiểu và hòa bình.”

[Đúng là cười chết mất, ai mà ngờ được giải thích như vậy]

[Thật ra, cũng có lý đấy chứ!]

Ngu Tử khẽ hất cằm: “Sau khi xem xong phim, tôi lại muốn hỏi là… liệu chương trình đang có nhiệm vụ nào thúc đẩy các cặp ly hôn tái hợp không nhỉ?”

[Ha ha ha ha, bộ phim này đúng là rất ấm áp]

[Mặc dù, nói thật, người bạn cũ tốt nhất là người đã chết rồi!]

[Lê Trác Cẩn và Ngu Tử không cần phải thúc đẩy, từ khi lên chương trình này, hai người lúc nào cũng đang cố gắng tái hợp!]

[Đêm qua cảnh hôn của hai người đẹp như vậy, tôi đã lưu lại và xem đi xem lại]

[Tiếc là chương trình sẽ cho họ đổi phòng, những cảnh quay bí mật trên ban công cũng bị lộ rồi, lần sau họ lại làm chuyện xấu chắc chắn sẽ nhớ kéo rèm…]

[He he, bây giờ có hai phòng suite rồi, hai người tự xưng là không hợp nhau bình thường sẽ chọn ở riêng thôi, dù căn phòng sang trọng có hai phòng ngủ riêng… Vậy tiếp theo Lê Trác Cẩn và Ngu Tử sẽ làm gì nhỉ, hồi hộp quá!]

[Tôi đoán rồi, họ sẽ lấy lý do chân của Ngu Tử chưa lành để tiếp tục dính nhau!]

[Tôi thật sự muốn nghe giải thích của Lê Trác Cẩn và Ngu Tử về nụ hôn nồng nhiệt tối qua, chủ yếu là muốn xem phản ứng ngượng ngùng khi họ không thể giải thích được…]

Sau phần xem phim, khi ra khỏi phòng chiếu, người dẫn chương trình thông báo với các khách mời rằng họ có thể quay lại phòng thu dọn hành lý, sau đó vào ở phòng mới theo ý muốn.

Trong thang máy về lại tầng hiện tại, các khách mời thảo luận về việc phân chia phòng tiếp theo.

Dù Từ Minh và Vệ Khương luôn giữ mối quan hệ hòa nhã, nhưng lần này họ quyết định ở riêng: Từ Minh ở lại phòng suite bình thường, còn Vệ Khương chuyển sang phòng suite sang trọng mà chương trình cấp.

Thương An An và Ô Yểu Nhiên quyết định chuyển vào phòng suite sang trọng, mỗi người ở một phòng ngủ.

Lăng Tống Bạch và Triệu Trí Thành không cần phải nói, tất nhiên là họ cũng ở riêng như Từ Minh và Vệ Khương: Triệu Trí Thành nói trước rằng mình sẽ ở phòng suite sang trọng, nên Lăng Tống Bạch chọn ở lại phòng suite hiện tại.

Trong lúc các khách mời còn đang thảo luận, Ngu Tử và Lê Trác Cẩn đều im lặng, mãi đến khi ra khỏi thang máy, mọi người đã thảo luận xong, Ngu Tử mới hỏi Lê Trác Cẩn đang im lặng: “Anh định ở đâu?”

Lê Trác Cẩn suy nghĩ một chút, nhìn chân của Ngu Tử sau đó trả lời một cách đầy lý lẽ: “Chân em chưa khỏe, không thể rời khỏi xe lăn, tức là vẫn cần tôi giúp đỡ, tôi sẽ làm người tốt đến cùng, cùng em ở phòng suite sang trọng – dù em khỏe lại, phòng suite có hai phòng ngủ và nhà vệ sinh riêng biệt, ở cùng một phòng lớn cũng chẳng sao cả.”

Ngu Tử hoài nghi Lê Trác Cẩn đang có ý đồ gì sau khi chân mình lành lại… nhưng hiện tại cậu thực sự vẫn cần sự giúp đỡ của Lê Trác Cẩn.

“Đúng rồi. Sau khi chuyển sang phòng mới, không cần phải lên xuống tắm mỗi ngày nữa.” Ngu Tử trả lời, tỏ vẻ khách khí.

[Ha ha! Quả thật lấy lý do này mà!]

[Không chỉ vậy, còn phòng ngừa sau khi Ngu Tử khỏi chân, Lê ảnh đế đã chuẩn bị sẵn “mỹ nhân kế” rồi, dù sao thì cũng muốn ở chung thôi~]

[Đừng có cứng miệng nữa, hãy thành thật với nhau đi! Bộ phim vừa xem chẳng phải để học được một bài học sao?]

Về đến phòng, Ngu Tử được yêu cầu ngồi trên xe lăn, đừng “làm phiền”, chỉ cần giữ cho bộ xếp hình của Lê Trác Cẩn đã làm dở được an toàn.

[Wow, Ngu Tử thật ngoan]

Lê Trác Cẩn đi đi lại lại giữa phòng ngủ và phòng khách để thu dọn hành lý cho cả hai.

“May mà không lấy ra quá nhiều đồ, giờ chỉ cần nhét lại là được, không có gì phiền phức. Nhưng số vali hơi nhiều, chút nữa phải cho thang máy chạy vài chuyến… em trông cẩn thận cái bộ xếp hình của tôi đấy nhé.” Lê Trác Cẩn vừa thu dọn vừa nói.

Ngu Tử nhìn bộ xếp hình bên chân, không ngẩng đầu lên mà nói: “Biết rồi, anh cứ nói mãi. Nói đi, mấy hôm nay sao anh lắp bộ xếp hình chậm quá vậy? Tôi nhớ trước đây anh chỉ cần hai ba ngày là làm xong một bộ mới mà?”

Lê Trác Cẩn ngẩn ra nhìn cậu: “Sau khi lên tàu, ngoài đêm đầu tiên tôi còn chút thời gian lắp bộ xếp hình, còn mấy ngày sau có thời gian đâu? Về phòng cũng chỉ chăm sóc em, suốt ngày kiếm tiền, kiếm một euro tiền boa của em.”

Ngu Tử nghĩ lại thì đúng là vậy.

Cậu hơi xấu hổ, ho một cái rồi nảy ra một ý tưởng: “Hay là đợi tôi chân khỏe rồi, anh ngồi xe lăn vài ngày, tôi chăm sóc lại anh?”

Lê Trác Cẩn: “…Em đang nguyền rủa tôi hay ám chỉ tôi rằng em muốn tìm cơ hội chiếm tiện nghi của tôi vậy?”

Nghe vậy, Ngu Tử không có biểu cảm gì, ngẩng đầu lên nhìn lại: “Lê Trác Cẩn, anh vừa thừa nhận rồi đấy nhé, trong mấy ngày qua anh vừa chăm sóc tôi vừa chiếm tiện nghi của tôi đúng không?”

Lê Trác Cẩn ngừng một chút, nhìn máy quay gần đó, bất đắc dĩ nói: “Dù tôi không thừa nhận, chắc khán giả cũng không tin đâu.”

[Chúng tôi tin, chúng tôi tin! Chuyện gì các người nói chúng tôi đều tin, miễn là các người cứ tiếp tục hôn và ôm nhau!]

[Các anh muốn làm gì chúng tôi không quan tâm đâu, chỉ cần các anh cứ làm, chúng tôi sẽ vui!]

Ngu Tử lại nhớ đến chuyện tối qua cậu và Lê Trác Cẩn hôn đến khi ngủ thiếp đi trên giường, rồi chuyện trong ban công với chiếc máy quay ẩn, cậu bỗng im lặng, không muốn nói chuyện với Lê Trác Cẩn nữa.

Sau khi dọn dẹp xong hành lý trong căn phòng hiện tại, Lê Trác Cẩn đẩy từng vali ra ngoài trước thang máy, cuối cùng quay lại đẩy xe lăn của Ngu Tử, cùng đợi thang máy đến. Một lần lên thang máy, cả người và vali đều được đưa lên, sau đó phải đi vài chuyến để đưa hành lý vào căn phòng mới.

Căn phòng mới rộng rãi hơn rất nhiều, Ngu Tử đặt bộ xếp hình của Lê Trác Cẩn lên bàn trà, nhìn vào hai phòng ngủ riêng biệt rồi hỏi Lê Trác Cẩn: "Cảm ơn anh, anh chọn trước đi, anh muốn ở phòng nào?"

Lê Trác Cẩn vô thức nhìn xuống chân Ngu Tử, không biểu lộ cảm xúc gì mà thầm nghĩ, lần này dường như bậc thang không đủ rồi, nếu cứ lấy lý do chăm sóc Ngu Tử thì cũng khó giải thích tại sao lại có hai chiếc giường mà vẫn phải ngủ chung. Ngu Tử sẽ không đồng ý đâu…

Nói thật, tại sao hắn lại cứ muốn chi.ếm lấy th.ân thể của Ngu Tử như vậy?

Lê Trác Cẩn nghĩ mãi mà không hiểu, chỉ tùy ý chỉ vào một phòng: "Tôi chọn phòng này đi."

Sau khi chọn phòng xong, Lê Trác Cẩn và Ngu Tử ra ngoài đến nhà bếp. Khi tất cả các khách mời đều có mặt, họ bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Sau bữa tối là một hoạt động tập thể. Chương trình mở cho các khách mời một phòng KTV, kiểu như phòng karaoke riêng biệt.

MC lấy ra những tờ giấy nhiệm vụ còn lại từ trò chơi "Thật lòng hay Thử thách" hôm qua, nói rằng đội ngũ sản xuất không muốn lãng phí, nhưng hôm qua còn sót lại không nhiều, nên chương trình đã thêm vào một số nhiệm vụ mới để các khách mời chơi lại trò này, lần này có đầy đủ cả phần đầu và cuối.

Tuy nhiên, thay vì bắt khách mời uống rượu, chương trình đã chuyển sang phiên bản "Thành lòng hay Thử thách – Hát Karaoke". Không còn phạt uống rượu, mà thay vào đó là phạt hát một bài hát, để mọi người cùng vui vẻ.

Ngu Tử đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền chọt vào tay Lê Trác Cẩn: "Bà nội anh nói anh hát dở, chuyện này là thật hay giả?"

Lê Trác Cẩn ai oán trả lời: "…Thật."

Ngu Tử lắc đầu: "thầy Lê, anh có nhiều điểm yếu quá nhỉ. Sợ chó này, sợ ma, tham vọng mạnh nhưng tính tình lại tệ, uống rượu kém lại còn không biết giữ hình tượng, nấu ăn cũng dở, hát còn không được nữa..."

"Em nói hay lắm, hóa ra em quan tâm tôi như vậy sao?" Lê Trác Cẩn nhướn mày, đột nhiên thay đổi biểu cảm, nói với giọng nghiêm túc: "Đừng mong chờ nữa, dù em quan tâm tôi thế nào, tôi cũng không tái hôn với em đâu."

Ngu Tử: "…Anh sớm muộn gì cũng bị con chó giống ma đó cắn chết thôi."

【Lại đang nói chuyện yêu đương nữa rồi~】

【Cảm ơn chương trình ghi âm tuyệt vời hahaha】

【Khi một người dùng giọng điệu đùa cợt để nói một chuyện quan trọng, chắc chắn họ đã suy nghĩ kỹ càng trong lòng rồi — nói là Lê Trác Cẩn đó, anh có phải đã muốn tái hôn lâu rồi, nhưng miệng thì cứng không chịu nhượng bộ!】

【Lúc hôn nhau, miệng anh đâu có khó mở như vậy đâu [cười gian]】

【Ôi trời, Ngu Tử thật sự hiểu Lê Trác Cẩn quá, nói đúng lắm không hề lúng túng (dù là đang nói những điểm yếu của anh ấy hahaha】

【Lê Trác Cẩn thật sự là người không biết hát sao? Nghĩ lại thì mấy năm nay tôi cũng chưa nghe anh ấy hát bao giờ】

【Lê Trác Cẩn, một người cực kỳ kiên cường, nhưng trên chương trình luôn bị Ngu Tử chỉ trích, không thấy anh ấy thực sự nổi giận lần nào】

【Lê Trác Cẩn: Chỉ là cãi vã thôi mà, liên quan gì đến việc tôi phải đẩy xe lăn cho Ngu Tử chứ?】

Vòng chơi "Thật lòng hay Thử thách" phiên bản thứ hai sắp bắt đầu.

Trong phòng KTV không có chiếc bàn xoay như hôm qua ở quán bar, nên chương trình đã dùng một chai rỗng làm chỉ tay quay. Khi chai dừng lại, người mà miệng chai chỉ vào sẽ phải thực hiện thử thách "Thật lòng hay Thử thách".

Nhưng lần này không phải tự chọn nhiệm vụ nữa, mà người bị chai quay trúng sẽ quyết định "Thật lòng" hay "Thử thách", sau đó giúp người khác rút thẻ nhiệm vụ và có thể chỉnh sửa câu hỏi trong thẻ không quá hai chữ.

Nếu người bị thử thách không trả lời "Thật lòng" hay không thực hiện được "Thử thách", người ra nhiệm vụ sẽ chọn bài hát phạt, người thua phải hát.

"Thế này vui hơn nhiều, so với hôm qua thì tốt hơn nhiều." Thương An An cười nói.

Cô và Ô Yểu Nhiên từng tham gia nhóm nhạc nữ, không sợ hát, gặp bài hát chưa từng nghe qua thì cứ thành thật nhận và hát thôi.

Trong số những người khác, Lăng Tống Bạch vốn là ca sĩ, đương nhiên cũng không sợ thử thách này. Tất cả mọi người trong phòng trừ Vệ Khương đều là người đã quen với giới giải trí, dù là Lê Trác Cẩn không biết hát và sợ phải chịu phạt, nhưng hắn cũng không có vẻ gì là lo lắng.

Vệ Khương cười bất lực: "Tôi ít khi hát, xem ra chỉ có thể hy vọng không bị phạt thôi."

Trò chơi chính thức bắt đầu, trong lượt đầu tiên, miệng chai chỉ vào Triệu Trí Thành, đáy chai chỉ vào Từ Minh.

Từ Minh nhớ lại tối qua Triệu Trí Thành luôn chọn Thử thách, nên y nhẹ nhàng nói: "Vậy thì Thật lòng nhé. Để tôi xem thử..."

Y rút thẻ nhiệm vụ, phát hiện câu hỏi trong thẻ khá "bình thường", chậm rãi đọc lên: "Hãy nói tên trường đại học mà bạn đã tốt nghiệp."

【Ồ, câu hỏi này thật dễ chịu, nhiệm vụ hôm qua không phải kiểu này đâu~~】

【Chương trình chắc bị cảnh tượng Lăng Tống Bạch say xỉn tối qua làm sợ, nghĩ là chỉ có nóng vẫn không đủ, uy tín của chương trình cũng quan trọng, nên thay bằng những câu hỏi nhẹ nhàng hơn】

【Haha, đúng rồi, họ cũng đổi phòng cho các khách mời rồi】

【Lăng Tống Bạch vẫn làm được việc tốt mà】

【Ôi, nhưng tôi muốn nhìn CP của họ ở chung phòng, quan trọng là dường như họ cũng không phản đối...】

Câu hỏi về trường đại học không phải là vấn đề khó khăn, dù đã tốt nghiệp lâu cũng không thể quên được tên trường.

Đội ngũ chương trình khi làm thẻ nhiệm vụ này cũng đã cẩn thận kiểm tra thông tin cá nhân của các khách mời, tất cả đều đã học đại học, không có chuyện ai đó không học đại học mà gặp phải câu hỏi này khiến cả tình huống trở nên ngại ngùng.

Nhưng Triệu Trí Thành không hiểu sao lại không trả lời ngay lập tức, anh ta im lặng một lúc, sau đó mỉm cười như bình thường nói: "Tôi tốt nghiệp Đại học A."

【Hả? Thật á? A Đại mà, trình độ của Triệu Trí Thành lại cao thế này sao?】

【Tôi nhớ Ngu Tử cũng học A Đại mà, hai người hóa ra lại là bạn học à?】

【Tôi không tin lắm, chủ yếu là vì tôi thấy Triệu Trí Thành không phải kiểu người khiêm tốn như vậy, nếu thật sự học A Đại thì chắc chắn đã quảng bá cho cả thế giới biết rồi.】

【Nói vậy thì, bằng cấp của Triệu Trí Thành còn có giá trị hơn của Ngu Tử nhỉ, dù sao Triệu Trí Thành đã ba mươi mấy tuổi rồi, thời điểm anh ta thi đại học có thể vào A Đại, chắc chắn yêu cầu lúc đó còn cao hơn yêu cầu của A Đại khi Ngu Tử thi đại học.】

【Triệu Trí Thành dù có ngốc đến đâu cũng không dám nói ra những lời dễ bị vạch trần như vậy trong chương trình trực tiếp đâu chứ?】

【Tôi là fan cứng của Lăng Tống Bạch (đã thoát fan),trước đây khi hai người còn chưa ly hôn, hình như có nghe nói qua về bằng cấp của Triệu Trí Thành, nhưng chưa từng nghe anh ta thừa nhận.】

Nghe nói Triệu Trí Thành tốt nghiệp A Đại, các khách mời khác đều khá ngạc nhiên.

Từ Minh nói: “Trường đại học nổi tiếng, nằm trong top 3 cả nước, trong giới giải trí lại khá hiếm.”

Ô Yểu Nhiên suy nghĩ một chút: “Hình như tôi chưa từng nghe nói về học vấn của anh, anh không tự quảng bá sao?”

Triệu Trí Thành nhìn Lăng Tống Bạch đang không có phản ứng đặc biệt, trong lòng thở phào một hơi.

Nghe Từ Minh và Ô Yểu Nhiên nói vậy, anh ta cảm thấy hơi tự mãn, liền xua tay: “À, đừng nhắc nữa, tôi tốt nghiệp xong rồi, có gì mà phải khoe khoang bằng cấp chứ, như vậy chẳng phải làm mất mặt trường à? Vừa rồi thầy Từ hỏi tôi câu này, tôi cũng hơi khó nói. À, nhớ rồi, Ngu Tử, cậu cũng học A Đại đúng không? Fans của cậu hình như rất thích nhắc đến chuyện này.”

Ngu Tử cười nói: “Không chỉ vậy đâu, fan của tôi còn thích khen tôi xinh đẹp nữa. Không có cách nào, fan của tôi da mặt mỏng, không dám mở miệng khen diễn xuất của tôi, chỉ có thể khoe khoang vài sự thật thôi, chuyện này thì cứ để tôi, rõ ràng thẳng thắn mà.”

【Ha ha ha, không có gì lạ khi fan của Ngu Tử lại yêu chiều cậu ấy như vậy, cậu ấy thật sự rất chịu khó vì fan mà.】

【Triệu Trí Thành làm gì vậy, lại tìm cách công kích Ngu Tử? Còn chưa xong sao?】

【Tôi còn tưởng rằng sau khi Lăng Tống Bạch tự vạch trần, Triệu Trí Thành ít nhất sẽ thông minh hơn, không tự đi làm khó Ngu Tử nữa chứ.】

Triệu Trí Thành không ngờ Ngu Tử thẳng thắn như vậy, anh ta khẽ cười một cái: “Cũng đúng, mặc dù trường đại học không liên quan gì đến giới giải trí, nhưng nếu cậu có thể làm được như vậy cũng thật đáng tự hào khi nhắc đến trường. Nhưng tôi vẫn nghĩ, thực lực quan trọng hơn. Cậu nhìn xem chúng ta là diễn viên, diễn xuất phải đứng đầu tiên, cậu nói có đúng không?”

Ngu Tử điềm tĩnh gật đầu: “Công nhận, mặc dù tôi không có nhưng nói vậy cũng không sai. Nhưng thầy Triệu này, đừng cố tỏ ra như thế trước mặt tôi, nếu là Lê Trác Cẩn nói câu này thì còn tạm được, còn anh thì sao?”

Lê Trác Cẩn nhướn mày, giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Em khen tôi sao?”

“Đừng làm trò nữa, tôi đang nói chuyện với thầy Triệu.” Ngu Tử nhìn Triệu Trí Thành đang dần trở nên khó chịu, thẳng thắn nói: “thầy Triệu, tôi không phải chưa xem qua phim của anh, chúng ta còn từng ở chung một đoàn phim. Tôi diễn xuất không tốt, nhưng không có nghĩa là tôi không phân biệt được hay hay dở. Anh dùng diễn xuất kém hại mắt người xem, còn không bằng tôi ở trong cái vòng này sống thoải mái, tuy không có đột phá nhưng cũng không gây khó chịu, fan khen cũng có lý, phải không?”

Triệu Trí Thành: “Cậu! Cậu có quyền gì nói tôi diễn xuất kém! Cậu thật quá đáng, có phải cậu muốn làm không khí này khó chịu không?”

【Ơ… không lẽ anh ta không nhận ra mình thiếu tự giác đến vậy sao?】

【Trước đây dựa vào Lăng Tống Bạch, nếu diễn xuất của anh ta có chút xíu ổn thì đã không đến mức ly hôn còn không ai nhớ, chỉ nhớ mỗi câu “chồng anh ta là Lăng Tống Bạch” mà thôi.】

【Tôi chưa xem phim của anh ta, nhưng vừa rồi khi anh ta nói diễn xuất, tôi cứ nghĩ là anh ta diễn tốt lắm.】

【Thật là ghét mấy người tự cao tự đại như vậy, chính mình còn không kiểm soát nổi mà đi dạy người khác, trước tiên giảm bớt mùi rượu đi rồi nói chuyện nhé.】

【Quả đúng là học vấn không đi đôi với phẩm hạnh, thằng này còn ngoại tình nữa.】

【Thích nghe Ngu Tử nói chuyện, thật thẳng thắn!】

【Ha ha, Ngu Tử khen Lê Trác Cẩn trước mặt mọi người rồi, hai người lại đang khoe tình cảm này!】

Ngu Tử liếc Triệu Trí Thành một cái: “Đừng làm tôi buồn nôn, tôi cũng lười nhớ lại những chuyện vô vị đó. Nhưng nếu anh cứ tự đi làm người khác khó chịu, nói không lại rồi lại bắt đầu trốn tránh, thì anh tính là gì, anh nghĩ anh trưởng thành lắm sao?”

Triệu Trí Thành còn muốn biện hộ, nhưng lúc này Lăng Tống Bạch đột nhiên lên tiếng, giọng lạnh nhạt: “A Đại Thừa Minh Học viện, từ khi nào mà nó cũng được gọi là A Đại vậy?”

Triệu Trí Thành khựng lại.

Lăng Tống Bạch nói: “Triệu Trí Thành, chúng ta lúc trước coi như là kết hôn vội vàng, trước khi kết hôn tôi không hỏi qua học vấn của anh, sau khi kết hôn tình cờ thấy chứng chỉ tốt nghiệp của anh, lúc đầu còn thật sự bị anh lừa, nghĩ rằng Thừa Minh Học viện là một khoa thực nghiệm gì đó của A Đại, nhưng anh đã nghĩ đến chưa, bao nhiêu năm qua, tôi còn chưa làm rõ sự thật sao? Chỉ là trước đây tôi lười vạch trần anh thôi.”

【Ơ… thật là ngại quá…】

【Thì ra là thật sự có người dám làm giả bằng cấp một cách công khai như vậy à…】

【Khoan… tôi thật sự không biết, giải thích giùm tôi cái… Học viện này treo tên A Đại, nhưng thực sự không phải là A Đại sao? Hay là nó cũng coi như A Đại, chỉ là không được công nhận là chính quy?】

【Không phải, A Đại là A Đại, Thừa Minh Học viện à Thừa Minh Học viện, hai cái là tên trường hoàn toàn riêng biệt, cái sau không hề liên quan đến A Đại, đó là hai trường độc lập hoàn toàn, một trường danh tiếng, một trường tư thục, bằng đại học cũng thật đấy.】

【Cứu mạng, vậy mà Triệu Trí Thành lại đánh cược rằng Lăng Tống Bạch không phát hiện vấn đề này, không vạch trần anh ta ngay sao?】

【Thực ra, chỉ cần lúc này Lăng Tống Bạch không vạch trần anh ta thì từ giờ trở đi, anh ta có thể hoàn toàn coi là tốt nghiệp A Đại, rất ít người tiếp tục kiểm chứng bằng tốt nghiệp, anh ta suýt thành công rồi.】

【Triệu Trí Thành cũng có thể coi là vì nói quá mà tự hủy đi cơ hội của mình, nếu lúc này Lăng Tống Bạch không nói gì, Triệu Trí Thành không nhắm vào Ngu Tử nữa, để trò chơi kết thúc sớm thì Lăng Tống Bạch có thể đã không nhắc lại chuyện này.】

【Trời ơi, người này… Ai nói anh ta diễn không tốt vậy! Vừa nãy khi anh ta hỏi Ngu Tử về việc là cựu sinh viên A Đại, chẳng phải anh ta diễn rất tốt sao!】

【Tôi sai rồi, vừa nãy tôi còn gửi bình luận so sánh giá trị bằng cấp của Ngu Tử với Triệu Trí Thành, thật sự là xúc phạm A Đại…】

【Ôi ôi, tôi là một cựu sinh viên của Thừa Minh Học viện, trái tim tôi tan vỡ rồi. Dù thỉnh thoảng chúng tôi đùa rằng mình là phân viện của A Đại, nhưng chưa bao giờ giả vờ là sinh viên tốt nghiệp A Đại đâu, đừng hiểu lầm chúng tôi nhé!】

【Người khác đều là cựu sinh viên danh dự, Triệu Trí Thành thì là cựu sinh viên "làm hỏng tiếng tăm"...】

【Haha, "cựu sinh viên làm hỏng tiếng tăm", câu này thú vị quá!】

【Cảm ơn Triệu Trí Thành, tôi đã khỏi được chứng bệnh ngượng ngùng thay người khác, giờ thì tôi chỉ cảm thấy ghét người khác thôi!】

Mặc dù Triệu Trí Thành cố gắng cứu vớt hình tượng của mình, nhưng anh ta tốt nghiệp lâu như vậy mà còn nói không biết sự khác biệt giữa Thừa Minh Học viện và A Đại, nói mình không cố ý làm người khác hiểu nhầm, thật sự không có sức thuyết phục.

Tuy nhiên, các khách mời khác không muốn làm căng thẳng thêm, vì dù sao vẫn đang phát sóng trực tiếp, họ liền nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này, tiếp tục trò chơi vòng thứ hai.

Lần này, chai quay về phía Lê Trác Cẩn. Vệ Khương rút được một thẻ "Thật lòng", đọc to: "Hãy nói ra ba điều bạn sợ nhất."

Lê Trác Cẩn không khỏi mỉm cười, nhìn Ngu Tử: "Câu hỏi này, hình như em rất thích trả lời thay cho tôi nhỉ. Để tôi nhớ lại xem em đã nói gì… sợ chó, sợ ma, sợ thua."

Ngu Tử hơi nhún vai: "Không có gì."

Lê Trác Cẩn hơi ngứa tay, phản ứng cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, hắn đưa tay xoa tóc Ngu Tử rồi nhanh chóng rụt tay lại.

Ngu Tử ngạc nhiên trong hai giây, sau đó động tác chân trái linh hoạt dưới bàn đá nhẹ vào chân Lê Trác Cẩn.

Lê Trác Cẩn cười mỉm, xoay chai trên bàn, tiếp tục vòng ba của trò chơi.

Lần này chai chỉ vào Ngu Tử.

Lê Trác Cẩn tỏ vẻ: "Thấy chưa, quả báo ngay lập tức."

Các khách mời khác không chú ý đến hành động của Ngu Tử vừa rồi, nghe xong liền không hiểu gì.

Ngu Tử lại đá Lê Trác Cẩn một cái.

Vòng này, đáy chai chỉ vào Triệu Trí Thành. Triệu Trí Thành nghĩ rằng Ngu Tử đi lại khó khăn, nên cố tình nói: "Vậy tôi sẽ thay Ngu Tử chọn 'Thử thách’, đúng lúc Ngu Tử cũng nên đứng lên vận động một chút."

Ngu Tử cũng không tức giận: "Cách làm này khiến tôi thấy rất quen… À, tôi đã xem một bộ phim, trong đó có một tên thái giám nhỏ, vừa mới có chút quyền lực đã lập tức vênh váo, sau đó hắn chết rồi. Tuy nhiên, diễn viên của vai này diễn rất hay, chắc chắn kỹ năng diễn xuất của hắn còn tốt hơn anh đấy thầy Triệu."

"Cậu!" Triệu Trí Thành tức giận đến mức hận không thể chửi rủa bằng những từ ngữ t.hô t.ục, anh ta đập mạnh một thẻ nhiệm vụ rồi nhìn thấy dòng chữ trên đó, liền vui vẻ nói: "A, vận may tôi thật tệ, xem tôi đã giúp cậu rút được cái gì này... 'Hãy yêu cầu một nụ hôn từ người cũ của bạn', Ngu Tử, cố lên nhé."

Ngu Tử nhướng mày: "Xem ra những thẻ trò chơi thừa của đêm qua quả thật có được thêm vào đây."

【Haha, phong cách giống như trò chơi 'Thật lòng' hôm qua!】

【Tiểu Ngu thật sự có vận may không thể tin được】

【Hừ, tôi còn tưởng sẽ là cái gì đó kịch tính, nhưng chỉ là yêu cầu nụ hôn thôi mà, nếu là khách mời khác chắc sẽ rất ngượng, nhưng Tiểu Ngu và Lê Trác Cẩn, đôi vợ chồng này chắc không ít lần hôn nhau rồi, hehe】

Lê Trác Cẩn ung dung đợi phản ứng của Ngu Tử.

Ngu Tử nhìn hắn một cái… mặc dù một nụ hôn không có gì to tát, khán giả có lẽ đã xem chán rồi, nhưng dù sao trước đây họ cũng chưa hôn nhau trước mặt nhiều người như vậy, Ngu Tử vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng.

Hơn nữa, dù đã hôn nhiều lần, nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống cậu chủ động yêu cầu Lê Trác Cẩn hôn mình!

Ngu Tử nghĩ một lát rồi quyết định tinh tế chơi chữ: "Yêu cầu nụ hôn từ người cũ… không nói là hôn chỗ nào, cũng không nói là phải nhận được, đúng không?"

【Ôi trời, Tiểu Ngu là tiểu miêu tinh quái!】

【Sao tôi thấy từ sự mong đợi chuyển thành tiếc nuối vậy, haha】

Ngu Tử nói xong những lời chơi chữ đầy hợp lý, sau đó nghiêm túc nhìn Lê Trác Cẩn, giơ tay ra: "Lê ảnh đế, anh có thể hôn tay tôi không?"

Nói xong, Ngu Tử tự cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, định rút tay lại.

Không ngờ Lê Trác Cẩn thật sự cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên mu bàn tay của Ngu Tử.

Ngu Tử: "…"

Các khách mời không biết chuyện giữa họ trong phòng, cũng chưa từng thấy họ hôn nhau trên du thuyền: "…"

Thương An An kinh ngạc nói: "Wow, hai người đúng là cặp đôi đã tái hôn! Ngày mai tôi sẽ tiếp tục bỏ phiếu cho hai người!"

Lê Trác Cẩn cười cười, mặt đầy thiếu đánh: "Tùy cô thôi, dù sao tôi cũng đã khuyên đừng bỏ phiếu nữa, đến khi sự thật được phơi bày thì đừng trách tôi và Ngu Tử làm cho cô phí phiếu."

Không hiểu sao, Ngu Tử cảm thấy phần mu bàn tay bị Lê Trác Cẩn hôn dần nóng lên, cậu vội vàng lau lau tay, tiếp tục xoay chai: "Vòng tiếp theo—"

Vòng tiếp theo, chai lại chỉ về phía Lê Trác Cẩn.

Lê Trác Cẩn chế giễu: "Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, Ngu Tử muốn trả thù thì đúng là không để giây nào chậm trễ."

Ngu Tử bật cười.

Lần này, chai quay về phía Ô Yểu Nhiên.

Ô Yểu Nhiên lướt tay rút một thẻ "Thử thách": "Cái này đi… 'Hãy yêu cầu người cũ nói ra khuyết điểm lớn nhất của đối phương'? Đây là kiểu 'Thật lòng' của trò chơi 'Thử thách’ đúng không?"

Lê Trác Cẩn không chút do dự quay sang Ngu Tử, miệng liền mở: "Em ấy tham tiền."

Ngu Tử định giả vờ không hợp tác, làm khó Lê Trác Cẩn một chút, không ngờ hắn nói thẳng một câu không chút e ngại.

Vậy nên Ngu Tử phản bác lại theo bản năng: "Anh háo sắc."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.