Anh lúc này chắc đang bận, tốt nhất không nên làm phiền.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, Tô Nhung nhận được tin nhắn của Úy Khanh Duẫn.
[Trưa mai đến đây]
Cậu muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng nhớ lại lời đối phương đã nói trước đó, Tô Nhung miễn cưỡng ngoan ngoãn phản hồi lại.
Mong ngày mai không đến.
Không hiểu sao, Tô Nhung có một dự cảm khó tả.
...
Tô Nhung đưa giấy tờ tùy thân của mình cho bảo vệ xem, bảo vệ dẫn cậu đi vào khu dân cư xa hoa và sang trọng này.
Khu dân cư rất lớn, cứ đi qua ngã tư là lại thấy một bảo vệ cao lớn mặc đồng phục màu đen. Khi có ô tô đi ngang qua, họ sẽ cúi chào về hướng đầu xe đi qua.
Theo tin nhắn Úy Khanh Duẫn gửi đến, Tô Nhung được bảo vệ dẫn đến cửa một tòa biệt thự.
Cửa biệt thự đóng chặt, chất liệu kính đặc thù khiến người ta không thể nhìn thấy bên trong như thế nào.
Sau khi bấm chuông cửa, Tô Nhung nghe thấy một giọng nữ xa lạ từ âm thanh điện tử.
Sau khi nói rõ mục đích đến đây của mình, người bên trong đi ra vội vàng dẫn cậu vào.
"Thiếu gia nói cậu đến thì đến thẳng phòng ngài ấy."
Người phụ nữ lên tiếng chính là người đã mở cửa cho cậu, đã có chút tuổi, nhíu mày nói tiếp: "Mời cậu đi theo tôi."
Gật đầu im lặng, Tô Nhung luôn trầm mặc khi đối mặt với người lạ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792707/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.