🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Vâng, Úy tiên sinh."

 

Cậu vẫn chưa hiểu họ đang định làm gì, lúc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai nhân viên khác "mời" xuống xe, rồi được dẫn thẳng lên tầng trên.

 

Một tiếng sau, cậu trở xuống.

 

Vừa ngồi lại vào xe, Tô Nhung phát hiện Úy Khanh Duẫn cũng đã thay một bộ đồ khác.

 

Và có chút tương đồng với trang phục của cậu.

 

Úy Khanh Duẫn mặc một bộ vest màu xám đen, bên trong là áo sơ mi cùng tông, tuy cổ áo không cài cà vạt nhưng khí chất lại nghiêm trang và uy nghiêm đến lạ; còn cậu thì cũng mặc một chiếc sơ mi giống hệt, chỉ khác ở chỗ không khoác áo vest mà thay bằng một chiếc áo ghi lê màu đen.

 

Xe lăn bánh trở lại, lần này Tô Nhung không nhịn được mà lên tiếng hỏi:

 

"Úy tiên sinh, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?"

 

Thấy cậu hỏi, Úy Khanh Duẫn đang xem điện thoại liếc sang cậu một cái, ánh mắt khi nhìn đến gương mặt đã được chăm chút kỹ lưỡng của Tô Nhung liền tối lại, giọng trầm thấp vang lên:

 

"Đi cùng tôi đến một buổi tiệc."

 

Thật ra, ngay khi thấy bộ đồ của Úy Khanh Duẫn, Tô Nhung đã mơ hồ đoán được điều gì đó, không ngờ lại đúng thật.

 

Địa điểm tổ chức tiệc là một khách sạn khác.

 

Tô Nhung im lặng đi theo người kia bước vào hội trường, cậu đứng phía sau Úy Khanh Duẫn, nhìn hắn ứng phó thoải mái với từng lượt người đến bắt chuyện.

 

Cậu không khỏi kinh ngạc trước sự linh hoạt và khéo léo của người đàn ông vốn lạnh nhạt này trong bữa tiệc, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cũng thấy hợp lý.

 

Dù thoạt nhìn dường như có thể trò chuyện được với bất kỳ ai, nhưng trong mắt Úy Khanh Duẫn lại chẳng có chút ý cười nào rõ ràng chỉ là xã giao nơi thương trường, không hơn không kém.

 

Buổi tiệc tối nay do nhà họ Tần – một gia tộc nổi tiếng ở Đế Đô tổ chức. Trước khi vào sảnh, Tô Nhung đã lướt thấy hai chữ "Tần thị".

 

"Nhà họ Tần đã tìm lại được người con trai duy nhất bị thất lạc hơn hai mươi năm. Buổi tiệc tối nay chính là để công bố tin này với mọi người."

 

Bên tai bỗng vang lên giọng nói của Úy Khanh Duẫn, khiến Tô Nhung có chút bất ngờ không nghĩ rằng người đàn ông này lại chủ động giải thích với mình.

 

Úy Khanh Duẫn cụp mắt nhìn xuống thiếu niên chỉ cao tới vai mình, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt cậu một thoáng rồi mới điềm nhiên dời đi:

 

"Sau khi tiệc kết thúc, tôi sẽ đưa cậu về trường."

 

Tô Nhung hiểu ý, khẽ gật đầu. Cậu định nói điều gì đó nhưng lại thấy có người tiến đến tìm Úy Khanh Duẫn, đành nuốt lời định nói trở vào bụng.

 

Vì nghe không hiểu những lời xã giao trong giới kinh doanh, Tô Nhung thấy khá nhàm chán nên bắt đầu nhìn ngó lung tung. Lúc này, người đàn ông lên tiếng dặn dò:

 

"Cậu có thể qua bên kia ăn chút gì đi. Tôi sẽ đến tìm cậu sau."

 

"Vâng."

 

Khu vực phục vụ đồ ăn bày đủ loại bánh ngọt nhỏ xinh và nhiều loại thức uống khác nhau. Tô Nhung tùy tiện chọn hai miếng bánh rồi lấy thêm một ly nước ép có vẻ như là nước trái cây, rồi đi sang một góc yên tĩnh.

 

Trời cũng đã gần bảy giờ tối, bụng bắt đầu đói. Cậu ăn hai miếng bánh rất nhanh, rồi từ tốn nhấp từng ngụm nước.

 

Vị chua chua ngọt ngọt, nhưng sau vài ngụm, đầu cậu lại bắt đầu choáng váng.

 

Không hề hay biết mình đã nhầm lẫn lấy phải ly cocktail, Tô Nhung chẳng mấy chốc đã uống cạn cả ly. Lúc này, gương mặt cậu đã lấm tấm ửng đỏ.

 

Cậu dụi mắt, bỗng cảm thấy phía trước có ai đó trông quen thuộc.

 

Sao Giang Tiền lại xuất hiện ở bữa tiệc này?

 

Đầu óc bắt đầu mơ hồ, Tô Nhung lắc lắc đầu, muốn tìm một chỗ để ngồi xuống.

 

Phía gần ban công có vài chỗ trống dành cho khách nghỉ ngơi, cậu nhắm đến một ghế định bước tới, nhưng lại bị một phục vụ bất ngờ chắn ngang khiến bước chân khựng lại.

 

Đúng lúc đó, từ phía sau, một người đàn ông cao lớn tiến đến gần, bàn tay to lớn đặt lên vai thiếu niên, cúi người, khẽ thì thầm bên tai cậu đang chếnh choáng hơi men:

 

"Tiểu Nhung, anh tìm thấy em rồi."

 

Chương 14

 

Tô Nhung ngỡ mình đang bị ảo giác, cậu vừa nghe thấy giọng nói của Hứa Cảnh Dịch.

 

Chậm rãi quay đầu lại, khi thấy rõ người đàn ông đang đứng ngay sau mình, đầu óc cậu lập tức rơi vào trạng thái trống rỗng.

 

Hứa Cảnh Dịch mặc một bộ vest sẫm màu được đặt may riêng, chiếc cà vạt cùng màu được cố định bằng một chiếc trâm bạc tinh xảo, dưới ánh đèn chiếu rọi, phản chiếu ánh sáng sắc lạnh, tạo cảm giác lạnh lùng khó gần.

 

Nhưng ánh nhìn dịu dàng của anh lại xoa dịu đi nét lạnh lẽo vốn có ấy.

 

Tô Nhung ngẩn người, cảm nhận bàn tay ấm áp của đối phương đặt lên vai mình, hơi ấm ấy xuyên qua lớp vải, lan thẳng đến da thịt. Lúc này, cậu mới thực sự nhận ra, Hứa Cảnh Dịch đang đứng ngay trước mặt cậu.

 

Không hề báo trước, khiến cậu hoàn toàn bất ngờ.

 

"Anh Cảnh Dịch...?"

 

"Ừm, là anh đây." Đôi mắt sâu hút mang theo ý cười dịu dàng, Hứa Cảnh Dịch chăm chú nhìn gương mặt Tô Nhung, khóe môi nhẹ cong lên.

 

"Bị dọa rồi à?" Anh khẽ hỏi.

 

Người đàn ông trong ký ức giờ đây đã trở nên rất cao, Tô Nhung phải ngửa đầu mới nhìn rõ mặt anh. Diện mạo so với trước đây cũng thay đổi ít nhiều trở nên điển trai hơn.

 

Dù hai người từng gọi video vài lần, nhưng chất lượng hình ảnh kém khiến vẻ đẹp của Hứa Cảnh Dịch chỉ được thể hiện bảy phần.

 

Còn giờ đây, người đàn ông ấy đứng ngay trước mặt, không hề che giấu vẻ điển trai xuất chúng của mình.

 

Chân mày cao, mắt sâu, lúc không biểu cảm thì gương mặt trông hơi lạnh lùng; vài lọn tóc rũ xuống trán, môi mỏng nhạt màu, đường nét quai hàm sắc sảo.

 

Thoạt nhìn thì khó gần, nhưng Tô Nhung biết anh là người rất dịu dàng.

 

Thực sự là cậu bị bất ngờ, nhưng Tô Nhung vẫn lắc đầu, giọng nói mang theo niềm vui không che giấu:

 

"Anh Cảnh Dịch, sao anh lại về vậy ạ?"

 

Cuộc gặp gỡ đột ngột khiến đầu óc cậu bỗng dưng tỉnh táo hơn, cảm giác choáng váng khi nãy cũng tan biến đi phần nào.

 

"Vì anh muốn gặp em."

 

Hứa Cảnh Dịch dịu dàng đáp, ánh mắt anh dừng trên gương mặt rạng rỡ của Tô Nhung, môi khẽ cong lên nụ cười đầy yêu chiều, không kìm được mà đưa tay lên định xoa đầu cậu thiếu niên.

 

Tô Nhung chẳng hề né tránh, thậm chí khi thấy người kia giơ tay lên, cậu còn vô thức nghiêng đầu về phía anh một chút.

 

Bàn tay thon dài, rõ từng khớp xương sắp sửa chạm đến đỉnh đầu cậu, nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói vang lên bên cạnh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.