Cánh cửa gỗ chạm khắc đóng kín bị mở ra. Đối diện với người đàn ông xa lạ đang lạnh lùng đứng ngoài cửa, Giang Tiền vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cất giọng:
"Anh tìm ai?"
Anh cao lớn, đứng chắn giữa cửa, cố tình che khuất tầm nhìn của người bên ngoài.
"Tôi tìm Tô Nhung."
Nghe thấy cái tên đó, đồng tử Giang Tiền co rút lại trong thoáng chốc, rồi lập tức điềm nhiên đáp:
"Cậu ấy đang ngủ."
Vừa dứt lời, anh liền nhận ra sắc mặt người đàn ông trước mặt lạnh đi vài phần, cơ bắp ở cổ căng lên, gân xanh nổi rõ, ánh mắt nhìn anh không có lấy một chút ấm áp, như thể đang nhìn một xác chết.
"Ồ, thật sao?"
Giọng nói lạnh buốt chậm rãi vang lên. Chỉ thấy Hứa Cảnh Dịch hơi nhấc cằm ra hiệu, lập tức có hai vệ sĩ cao lớn mặc vest xuất hiện phía sau anh. Trong tích tắc, bọn họ đã chế ngự được Giang Tiền đang chắn ở cửa.
Đôi giày da đen bóng nện lên nền đá cẩm thạch phát ra tiếng "cộc cộc" vang dội. Hứa Cảnh Dịch bước vào phòng, ánh mắt khinh miệt liếc qua Giang Tiền đang giãy giụa, khóe môi lộ ra sự dữ tợn.
Anh vừa định mở miệng, thì từ trong chăn trên giường vọng ra tiếng nức nở khe khẽ. Vừa nghe thấy, sắc mặt Hứa Cảnh Dịch liền thay đổi, sải bước đến bên giường.
Khi lật chăn ra, hiện lên trước mắt anh là Tô Nhung đang cuộn người, mặt đỏ ửng.
Chiếc váy ngắn liền thân trên người cậu sau bao lần quằn quại đã trở nên nhăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792728/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.