Anh chợt nhớ ra — mình vẫn đang gọi video với ba.
"Vậy con nghĩ con có thể tùy tiện mà muốn làm gì thì làm à..."
Lời của Hứa Minh Bác còn chưa nói xong thì tiếng mở cửa đột ngột vang lên, ông còn đang chuẩn bị nổi giận thì một giọng nữ quen thuộc cất lên: "Muốn làm gì cơ?"
"Hứa Minh Bác, ông định giở trò gì đấy hả?"
Một người phụ nữ chững chạc, ăn mặc sang trọng bước vào phòng họp.
Bà trang điểm kỹ càng, mái tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ, toát lên vẻ quý phái của người phụ nữ sống trong nhung lụa. Vừa vào, bà liếc nhìn màn hình đang gọi video nơi có hình bóng của con trai, sau đó trừng mắt nhìn Hứa Minh Bác đang sững người tại chỗ, lớn giọng quát: "Trả lời tôi đi."
Hai câu hỏi liên tiếp, lạnh lùng và không khách sáo khiến sắc mặt Hứa Minh Bác cứng đờ. Ông hoàn toàn không hiểu tại sao vợ mình — đáng lẽ giờ này đang đi chăm sóc sắc đẹp — lại xông vào đây với khí thế như muốn "xử" người.
"Tôi... tôi có làm gì đâu mà." Hứa Minh Bác lúng túng. Sau khi nghĩ thông suốt, ông quay sang video, nghiến răng nghiến lợi: "Con còn gọi cả mẹ con đến nữa cơ đấy!"
"Tôi thì sao lại không thể gọi?"
Đôi môi mỏng nhếch lên, nhìn vẻ mặt bị Ôn Mặc làm nghẹn lời của Hứa Minh Bác, Hứa Cảnh Dịch đột nhiên cảm thấy cơn đau đầu vừa rồi cũng dịu bớt đi phần nào.
"Hứa Minh Bác, nghe cho rõ đây!"
"Nếu ông còn dám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792781/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.