Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch lập tức quay ánh mắt về phía Hứa Minh Bác, người từ đầu đến giờ chưa lên tiếng, đôi mày sắc khẽ nhướn.
"Nhìn ba làm gì? Mẹ con bảo đi thì mau đi đi! Suốt ngày chỉ biết ôm lấy mấy viên thuốc chết tiệt đó, chi bằng sớm đưa người về, vậy thì đâu cần phải... á!"
"Vợ à, sao lại đánh anh?"
Bị Ôn Mặc lườm cho một cái sắc như dao, Hứa Minh Bác biết mình lại lỡ lời. Nhưng ngại đang có người ngoài, ông không tiện phản bác, chỉ có thể nghiêng đầu, gằn giọng với Hứa Cảnh Dịch: "Còn đứng đực ra đó làm gì, đi mau đi!"
"Bác sĩ An, phiền anh tắt video giúp."
Màn hình laptop chuyển sang màu đen, Hứa Cảnh Dịch mím môi, chậm rãi đứng dậy.
Giờ đây, không có chuyện gì có thể trì hoãn anh nữa.
Gửi một tin nhắn cho Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch lập tức lên đường đến khu nghỉ dưỡng ven biển Bác Cảng.
Lái xe mất hơn ba tiếng, còn bay chỉ chưa đầy một tiếng là đến.
Anh định đi sân bay ngay, nhưng người phụ trách trực thăng lại báo thời tiết hiện tại ở Bác Cảng không phù hợp để bay và hạ cánh.
Cùng lúc đó, tàu cao tốc trực tiếp đến Bác Cảng cũng đột ngột ngưng hoạt động.
"Lái xe thẳng tới luôn đi."
Gương mặt lạnh như băng, anh ra lệnh cho tài xế, mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại – nơi cuộc trò chuyện vẫn chưa có hồi âm. Lòng anh dần trào lên nỗi bất an.
*
Chuyến đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792782/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.