"Tô Nhung, cố lên chút nữa! Đừng nhắm mắt lại! Mở mắt ra! Anh mau mở mắt ra cho em!!"
Lúc này, Nhạc Sâm đã chẳng còn để tâm được điều gì nữa. Cậu ta không nghe thấy ba người phía sau đang hoảng loạn gọi tên mình, trong mắt, trong tim chỉ còn duy nhất hình bóng của thiếu niên nhỏ bé, gương mặt trắng bệch đang nằm trong lòng cậu ta.
"Nhạc Sâm! Cẩn thận, bên đó có sóng lớn!!"
"Ôm chặt vào, ôm chặt vào!!!"
Tiếng của Trương Trúc Bình vang lên giữa tiếng gió và mưa dồn dập. Nhạc Sâm còn chưa kịp ngẩng đầu thì một đợt sóng lớn ập đến, chiếc du thuyền lắc lư dữ dội, một nửa thân tàu đã bị nước biển nhấn chìm.
"Mọi người sao rồi? Có ổn không?!"
Phía tàu vừa mới thoát khỏi con sóng dữ, mưa gió lúc này đã dịu đi hơn một chút so với khi nãy. Trương Trúc Bình vừa kiểm tra tình hình mọi người xong thì chợt phát hiện Nhạc Sâm có biểu hiện lạ.
"Nhạc Sâm, cậu sao thế?"
"Không thấy nữa rồi... không thấy nữa rồi..."
Cậu lẩm bẩm như người mất hồn, đôi mắt dại đi nhìn chằm chằm vào vòng tay trống rỗng.
"Tô Nhung? Tô Nhung đâu rồi?"
"Anh Nhung, anh ở đâu?!"
Ánh mắt thất thần nhìn ra vùng biển đen kịt ngoài lan can, dường như Nhạc Sâm đã hiểu ra điều gì đó.
Cánh tay ôm chặt lan can chợt buông lơi, cậu ta không cần suy nghĩ gì mà lập tức định nhảy xuống biển để tìm người.
"May mà tôi kéo kịp, nếu không thì giờ cậu ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792784/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.