Nghe vậy, bàn tay đang buông thõng của Hứa Cảnh Dịch bất giác siết chặt thành nắm đấm. Anh cố đè nén dòng cảm xúc đang gào thét trong đầu, bắt buộc bản thân phải giữ lấy sự tỉnh táo mong manh.
"Tôi biết rồi."
Anh đẩy cánh cửa trước mặt, trước khi bước vào, khẽ nói với Tác Gia Nhiên một câu cảm ơn.
Cánh cửa khép lại, Tác Gia Nhiên đứng lặng, ánh mắt dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ. Bên cạnh, Trác Tiêu bước đến, bất mãn lên tiếng: "A Nhiên, sao em lại đưa anh ta vào?"
Trác Tiêu vẫn còn tức giận vì chuyện bị anh giăng bẫy rồi trói lại. Chỉ cần nghĩ đến là lửa giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt.
"Anh ta chỉ đến tìm người thôi."
Tác Gia Nhiên liếc nhìn anh ta một cái, nhướng mày nói tiếp, "Với lại, lúc nãy anh cũng bảo cần tìm cách liên lạc với cậu nhóc kia mà?"
"Em làm thế thì sao nào? Có gì sai à?"
"Không sai. Nhưng cái thái độ của anh ta thì... thật sự là quá đáng!"
Trác Tiêu nghẹn lời một lúc, rồi nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
"Tên đó rõ ràng là người ngoài, vậy mà lại ngang nhiên gây ra động tĩnh lớn trên đảo, như thể sợ không ai biết có kẻ lạ đến vậy. Không chỉ phá hỏng bẫy săn của anh, anh ta còn dám dùng bẫy trói ngược tôi lại để uy *****!"
Anh ta nhìn sang Tác Gia Nhiên với ánh mắt không thể hiểu nổi lựa chọn của cậu ta.
"A Tiêu."
Tác Gia Nhiên khẽ lên tiếng, ánh mắt dừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792787/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.