Chiếc lưỡi nhỏ mềm trong miệng vô thức khẽ đẩy ra ngoài, muốn tống vị đắng của thứ thuốc sắc màu nâu sẫm ấy ra khỏi miệng, nhưng lại chạm phải đầu lưỡi nóng rực và thô ráp của người đàn ông.
Lưỡi chạm lưỡi, sự phản kháng yếu ớt lập tức bị cuốn lấy, không còn đường lui, chỉ có thể bị ép buộc tiếp nhận từng đợt thuốc được đút vào — vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ.
Kìm nén khao khát muốn hôn sâu, Hứa Cảnh Dịch kiên nhẫn đút từng ngụm thuốc vào miệng Tô Nhung.
Đến ngụm cuối cùng, anh rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt đầu quấn lấy chiếc lưỡi mềm ướt của cậu, đầu lưỡi khẽ miết qua vòm miệng nhạy cảm, tham lam hút lấy vị ngọt nhẹ từ miệng cậu thiếu niên.
Là một nụ hôn.
Cũng là khoảnh khắc khiến thiếu niên đang say ngủ rốt cuộc có phản ứng.
Tiếng r3n rỉ mơ hồ bật ra từ miệng hai người, phần thịt mềm đỏ hồng trong miệng bị m út đến đau nhức. Khi đầu lưỡi người đàn ông lại quệt nhẹ qua phần vòm miệng nhạy cảm ấy hai lần nữa, bàn tay nhỏ dính sát vào lồ ng ngực anh cuối cùng cũng khẽ đẩy một cái phản kháng.
Hàng mi đang nhắm chặt run run mở ra, đôi mắt mơ hồ phủ sương nước khiến cậu nhìn không rõ khuôn mặt trước mặt mình, nhưng hơi thở ấm áp quen thuộc khiến cậu thấy yên tâm đ ến lạ.
"Ai... vậy..."
Tiếng nói yếu ớt bị nuốt trọn trong lần hôn kế tiếp, cái miệng nhỏ mềm đã bị người ta khuấy đảo đến ướt mềm nhũn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792788/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.