🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Một cái hộp gỗ nhỏ, em cũng không biết bên trong là gì, anh ấy bảo đợi về rồi đưa cho anh."

 

Tô Nhung lắc đầu, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ chỉ to bằng bàn tay, rồi đặt thật cẩn thận vào tay Hứa Cảnh Dịch.

 

"Mau mở ra xem là gì đi!"

 

Nhìn chiếc hộp được chạm khắc tinh xảo kia, gương mặt Tô Nhung đầy vẻ tò mò.

 

Rốt cuộc là thứ gì mà A Nhiên lại phải thần thần bí bí gọi cậu vào phòng dặn dò kỹ như thế?

 

Đã vậy còn căn dặn tỉ mỉ là không được mở trộm, nhất định phải để Hứa Cảnh Dịch tự tay mở.

 

"Cậu ta bảo nhất định phải để anh tự mở sao?"

 

Thấy Tô Nhung gật đầu, Hứa Cảnh Dịch hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn chiếc hộp gỗ trở nên sâu thẳm, trong lòng dâng lên một cảm giác nghi hoặc mãnh liệt.

 

Hộp có khóa ẩn, mở ra, bên trong là một chiếc lọ thủy tinh nhỏ.

 

Khi thấy rõ vật bên trong lọ, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch đột nhiên sắc lại, khuôn mặt tuấn tú lập tức căng cứng.

 

Bên cạnh, Tô Nhung vẫn chưa hiểu chuyện gì, ngạc nhiên hỏi: "Lạ thật, A Nhiên đưa cho anh... một con sâu sao?"

 

Phải rồi...

 

Tại sao Tác Gia Nhiên lại đưa cho anh... một con sâu?

 

Chương 60

 

"Thiếu gia Hứa, đây là kết quả kiểm tra mới nhất, xin anh xem qua."

 

Giao bản báo cáo vừa hoàn tất cho trợ lý bên cạnh, vị viện trưởng già nhìn người thanh niên đang ngồi yên lặng trên sofa — thiếu gia nhà họ Hứa — đến cả người từng trải như ông cũng không khỏi rùng mình.

 

Đây chính là một trong những người cực kỳ hiếm khi lộ diện nhà họ Hứa, một trong những nhân vật được đồn thổi là thần bí nhất trong dòng tộc ấy.

 

Không ngờ lại gặp được Hứa Cảnh Dịch trong hoàn cảnh này, viện trưởng không khỏi âm thầm quan sát anh.

 

Trẻ tuổi, tuấn tú, giữa hàng mày và khóe mắt mang theo vẻ nho nhã, tưởng như dễ gần, nhưng từng cử chỉ lại toát lên sự lạnh lùng, cao quý. Ánh mắt sắc bén, chỉ cần nhìn vào là dường như có thể nhìn thấu người đối diện.

 

Dù tuổi đời còn trẻ, nhưng khí chất và thần thái lại khiến người ta không dám coi thường.

 

Khi thấy ánh mắt Hứa Cảnh Dịch nhìn về phía mình, viện trưởng họ Trần lập tức thu lại mọi suy nghĩ thừa thãi, cúi thấp đầu, ánh mắt dừng nơi mũi giày.

 

"Viện trưởng Trần, ông chắc chắn tất cả các hạng mục đều đã kiểm tra rồi chứ?"

 

Đặt bản báo cáo xuống, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch dừng lại ở dòng cuối ghi: "Chưa phát hiện dấu hiệu bất thường trong các hạng mục khám sức khỏe lần này", mày anh hơi nhíu lại.

 

"Thiếu gia Hứa, tôi chắc chắn mọi hạng mục đều đã kiểm tra đầy đủ, kết quả không có gì đáng ngại."

 

Ngón tay trỏ thon dài nhịp nhẹ lên tay vịn ghế sofa. Trầm ngâm một lát, Hứa Cảnh Dịch thấp giọng hỏi: "Vết dấu ở vùng thắt lưng của em ấy có phát hiện gì bất thường không?"

 

"Vết đó khi trích mẫu kiểm tra cho thấy là do một loại dược thảo đặc biệt gây ra. Có vẻ như là nghiền nát dược liệu rồi bôi trực tiếp lên da."

 

Viện trưởng Trần cẩn thận chọn từ để nói, giọng điệu nghiêm túc: "Nghe nói một số bộ tộc dùng loại thảo dược này để làm mực xăm. Vì màu sắc dễ phai theo thời gian nên phải thường xuyên dặm lại..."

 

Không rõ thiếu gia Hứa muốn nghe điều gì cụ thể, ông chỉ có thể cố gắng trả lời đầy đủ nhất.

 

"Viện trưởng Trần."

 

Hứa Cảnh Dịch ngắt lời, tay khẽ vuốt nhẹ dòng chữ ghi kết luận trên báo cáo, giọng trầm thấp pha chút lạnh lẽo:

 

"Tôi muốn biết, bên dưới vết xăm đó... có gì khác thường không?"

 

"...Thứ gì sao ạ?"

 

Viện trưởng Trần ngẩn ra, chưa hiểu được ý anh.

 

"Ví dụ như... bên dưới vết xăm đó, có... một con sâu không?"

 

Ánh mắt mơ hồ của ông bất chợt chạm phải đôi đồng tử đen thẫm kia. Viện trưởng Trần cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, vội vàng đáp chắc chắn: "Không hề. Bên dưới không có bất kỳ dị vật nào."

 

Lời vừa dứt, phòng khách lập tức rơi vào tĩnh lặng, yên ắng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

 

Một lúc sau, không khí mới dần được giải tỏa.

 

"Viện trưởng Trần, mời theo tôi."

 

Rời khỏi phòng tiếp khách cùng trợ lý, viện trưởng Trần bước ra ngoài mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.

 

Nhìn sang người trợ lý trẻ mặt mày bình thản đứng cạnh, ông ngượng ngùng rút khăn tay ra lau mồ hôi bên tai, vừa lau vừa hỏi: "Trong phòng rõ là nóng nhỉ? Có phải điều hòa không mở không?"

 

"Phòng dùng hệ thống điều hòa trung tâm, nhiệt độ trong và ngoài đều giống nhau."

 

Trợ lý trẻ mỉm cười đáp, giọng điệu lễ phép:

 

"Hôm nay cảm ơn viện trưởng Trần đã đến. Nếu sau này cần thêm, có thể sẽ tiếp tục làm phiền ông..."

 

"Không sao, không sao cả."

 

Ông xua tay, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhớ đến câu hỏi khi nãy của Hứa Cảnh Dịch, ông vẫn không kiềm được lòng hiếu kỳ:

 

"Cậu có biết vì sao thiếu gia Hứa lại hỏi đến chuyện... con sâu không?"

 

"Tôi không rõ."

 

Trợ lý vẫn giữ nét mặt thản nhiên: "Chuyện của thiếu gia, tôi không tiện hỏi."

 

"Thang máy đến rồi, mời ông."

 

"À à, được rồi, khỏi tiễn nữa."

 

Cất khăn tay, trước khi bước vào thang máy, viện trưởng Trần vô thức ngoảnh đầu nhìn về phía phòng tiếp khách đang đóng kín ở đằng xa — chỉ cảm thấy, tâm tư của thiếu gia nhà họ Hứa này đúng là sâu không lường được.

 

*

 

Trong phòng khách yên tĩnh.

 

Cầm bản báo cáo trong tay, Hứa Cảnh Dịch đang chìm trong trầm tư.

 

Ngay sau khi trở về, anh đã lập tức sắp xếp cho Tô Nhung kiểm tra sức khỏe toàn diện. Nhưng kết quả nhận được lại chẳng phát hiện điều gì bất thường.

 

Kiểm tra không chỉ một lần. Kết quả vẫn y hệt.

 

Thế nhưng — anh vẫn không thể yên tâm.

 

Vết dấu màu xanh lạ lùng đột nhiên xuất hiện sau lưng Tô Nhung, cùng với chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay cậu, tất cả đang không ngừng nhắc nhở anh rằng — mọi chuyện không hề đơn giản như trong báo cáo.

 

Trên người Tô Nhung đã có thêm một thứ gì đó.

 

Tất cả các thiết bị đều đã kiểm tra vô số lần, nhưng vẫn không thể tìm ra bất kỳ dị vật nào, tựa như đó chỉ là một hình xăm bình thường.

 

Chỉ là một hình xăm... thật sao?

 

Nghĩ đến lời Trác Tiêu từng nói, nét mặt Hứa Cảnh Dịch dần trở nên nghiêm trọng.

 

Anh lấy từ túi áo ra chiếc hộp gỗ màu nâu sẫm, dùng hai ngón tay kẹp lấy chiếc lọ thủy tinh nhỏ bên trong, chăm chú nhìn sinh vật bé như móng tay bên trong.

 

Khô khốc.

 

Trông như đang ngủ, bất động.

 

Trong hộp còn có một mảnh giấy nhỏ, trên đó là một dòng chữ viết tay, nét bút ngay ngắn, thanh tú...

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.