🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

[Quà cảm ơn.]

 

Nếu anh đoán không lầm, thì đây hẳn là loại bí thuật thần bí và nổi tiếng nhất của tộc Sở Già, mà thứ đang nằm trong tay anh, hiển nhiên có công dụng đặc biệt nào đó.

 

Liên tưởng đến dấu vết màu xanh đậm vừa đột ngột xuất hiện trên người Tô Nhung, dấu ấy chỉ lớn bằng đầu ngón tay và rất giống với vết sau lưng Trác Tiêu, điều này không thể không khiến người ta đặt cả hai vào cùng một mối liên hệ.

 

Phải thừa nhận, phản ứng *****ên của anh khi biết Tô Nhung có thứ này trên người chính là một cơn giận dữ tột cùng.

 

Tác Gia Nhiên sao có thể tùy tiện thi triển bí thuật lên người Tô Nhung?

 

Chuyện đó liệu có gây tổn hại gì đến cơ thể của cậu không?

 

Liệu có để lại hậu quả nghiêm trọng nào không?

 

Liệu có...

 

Khoảnh khắc ấy, trong đầu anh hiện lên vô vàn giả định. Nhưng sâu trong nội tâm lại có một giọng nói ma quái vang lên:

 

"Người trúng bí thuật, sinh đôi tử đôi, vĩnh viễn không thể tách rời. Em ấy... mãi mãi chỉ thuộc về ngươi."

 

Giọng nói ấy cứ luẩn quẩn mãi trong đầu, khiến tận đáy lòng anh trào dâng một cảm xúc vừa điên cuồng vừa phấn khích, đến mức không thể diễn tả bằng lời.

 

Phải rồi... đó chẳng phải là điều anh mong muốn nhất hay sao?

 

Người mà anh luôn cất giữ trong tim suốt bao năm qua, cuối cùng chỉ cần một cái búng tay, liền hoàn toàn thuộc về anh. Đây không phải là điều anh hằng mơ ước sao?

 

Nhưng...

 

Khi nhớ lại ánh mắt khác thường của Trác Tiêu mỗi khi phát tác, Hứa Cảnh Dịch chợt tối sầm mặt lại, bàn tay đang cầm lấy chiếc lọ cũng vô thức siết chặt.

 

Đó không phải là ánh mắt của một người bình thường.

 

Mà giống một con rối bị điều khiển.

 

Anh không muốn Tô Nhung trở thành như vậy.

 

Cậu là người bạn thanh mai trúc mã của anh, không nên biến thành một con rối bị thao túng từ bên trong.

 

Điều anh muốn là tình cảm thật lòng từ cậu.

 

Anh có thể dùng rất nhiều cách để đạt được tình yêu đó, nhưng tuyệt đối không phải là cách này.

 

Anh đem vật kia cất kỹ vào nơi không ai biết đến, mong rằng sẽ không bao giờ có ngày phải dùng đến nó.

 

*

 

"Tô Nhung, cậu về rồi ?"

 

Vừa ngồi vào chỗ trong lớp, Tô Nhung đã nghe thấy tiếng gọi của lớp trưởng Lâm Nhất Hòa.

 

Cậu quay đầu lại, nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Ừm, hôm nay tớ về, lát nữa tan học sẽ báo cáo với cố vấn để huỷ phép."

 

"Không, ý tớ không phải chuyện đó."

 

Lâm Nhất Hòa ngập ngừng một chút, rồi cẩn thận quan sát Tô Nhung từ trên xuống dưới: "Cậu thấy sao rồi? Khỏe lại chưa?"

 

"Khá ổn rồi, giờ không có gì nghiêm trọng đâu."

 

Thật ra cơ thể Tô Nhung vốn dĩ không sao cả, nhưng Hứa Cảnh Dịch nhất quyết bắt cậu nhập viện để kiểm tra toàn diện, mấy ngày liền kiểm tra đi kiểm tra lại, mãi mới cho phép quay lại trường.

 

"Vậy thì tốt rồi, tốt rồi..."

 

Lâm Nhất Hòa thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái như trút được gánh nặng.

 

Trời biết, khi nghe tin Tô Nhung mất tích, cậu ta cảm giác như bầu trời sụp xuống.

 

Là lớp trưởng, cậu có trách nhiệm với an toàn của từng người trong lớp. Nếu Tô Nhung thật sự xảy ra chuyện, cậu ta sẽ sống trong dằn vặt và áy náy suốt đời.

 

"Nghe mấy chú cảnh sát nói, cuối cùng là anh trai cậu tìm được cậu à?"

 

Nghĩ tới cảnh Hứa Cảnh Dịch quyết tâm ra khơi bất chấp thời tiết hôm đó, Lâm Nhất Hòa vẫn thấy tim đập thình thịch: "Anh cậu giỏi thật đấy! Lúc đó bão lớn vậy mà không nói hai lời, cứ thế lao ra biển!"

 

"Anh ấy đúng là rất giỏi..."

 

Dù người được khen là Hứa Cảnh Dịch, nhưng trong lòng Tô Nhung lại cảm thấy vui vui, mắt cũng sáng hẳn lên.

 

Anh của cậu, đúng là luôn rất lợi hại.

 

"À đúng rồi..."

 

Như chợt nhớ ra gì đó, Lâm Nhất Hòa nhìn quanh lớp, vừa thấy một nam sinh mới bước vào liền nhanh chân kéo người ta lại:

 

"Tô Nhung, Trương Trúc Bình nói muốn xin lỗi cậu."

 

Nhìn Trương Trúc Bình – người mà mình ít tiếp xúc – đang đứng trước mặt, Tô Nhung hơi ngẩn ra, rồi lắc đầu xua tay:

 

"Không sao đâu, không cần đâu."

 

"Phải xin lỗi chứ!"

 

Lâm Nhất Hòa vỗ mạnh lên lưng Trương Trúc Bình, giục:

 

"Cậu có gì mau nói ra đi."

 

"Ờm... Tô Nhung, thật lòng xin lỗi cậu."

 

Khi thấy Tô Nhung bình an trở về, trong mắt Trương Trúc Bình hiện lên vẻ nhẹ nhõm. Nhưng nhớ lại chuyện chính mình từng đề xuất ra khơi, cậu ta cúi đầu, vẻ mặt đầy hối lỗi:

 

"Tớ xin lỗi, thật lòng xin lỗi..."

 

Lần *****ên được người khác trịnh trọng xin lỗi, Tô Nhung hơi bối rối, cậu suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đáp:

 

"Chuyện đó là tai nạn mà, lúc đó không ai ngờ sẽ gặp bão lớn thế. Ai cũng đâu muốn chuyện đó xảy ra... Hơn nữa bây giờ tớ cũng bình an rồi, cậu đừng để trong lòng nữa."

 

Dễ dàng nhận ra, mấy ngày nay Trương Trúc Bình đã bị chuyện đó ảnh hưởng nặng nề. Gương mặt vốn đầy đặn giờ đã hốc hác, lộ rõ sự mệt mỏi, tinh thần kiệt quệ.

 

"May mà cậu không sao... Mấy ngày nay tớ toàn gặp ác mộng, chắc tối nay mới ngủ ngon được."

 

Trương Trúc Bình cảm thán, còn muốn nói thêm gì đó thì chuông vào lớp vang lên, cả ba đành vội vã trở về chỗ ngồi.

 

Ngồi sau lưng Tô Nhung, Trương Trúc Bình đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức rút điện thoại ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho ai đó.

 

*

 

Một tiết học kéo dài 40 phút.

 

Tan học, Tô Nhung thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ăn, vừa bước ra khỏi lớp liền va phải Nhạc Sâm đang vội vã chạy tới.

 

Chỉ mới hơn nửa tháng không gặp, mà Nhạc Sâm thay đổi đến mức khiến Tô Nhung suýt không nhận ra.

 

Nhìn người đàn ông cao lớn đang siết chặt tay mình, Tô Nhung do dự gọi một tiếng:

 

"Cậu... Nhạc Sâm?"

 

"Là em. Học trưởng, em, em..."

 

Nhạc Sâm như thể vẫn không dám tin vào mắt mình, ánh mắt dán chặt lên người Tô Nhung, không dám chớp mắt, sợ chỉ cần chớp mắt một cái, cậu sẽ lại biến mất.

 

Giọng nói của cậu ta khàn đặc, như đã trải qua rất nhiều chuyện. Trên cằm còn có vài vết trầy đỏ loang máu.

 

Nhìn dáng vẻ của Nhạc Sâm, Tô Nhung không khỏi giật mình:

 

"Em sao vậy?"
"Sao nhìn thảm thế này?"

 

Tóc tai rối bời, quần áo lôi thôi như mặc vội, giày lại còn đi hai chiếc khác nhau; nếu không nhờ gương mặt được lau sạch sẽ thì đúng là y hệt người tị nạn chạy trốn.

 

Mắt Nhạc Sâm đỏ hoe, nhìn thấy cậu tưởng đã mất mà nay tìm lại được, trong lòng cậu ta như được lấp đầy mảnh ghép còn thiếu.

 

Cậu ta muốn ôm Tô Nhung vào lòng, nhưng lại không dám.

 

Ngay cả can đảm để đề nghị cũng không có.

 

Chỉ dám siết tay Tô Nhung, không chịu buông.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.