"Hay là chúng ta đến phòng y tế một chuyến nhé?"
Trông có vẻ cũng khá nghiêm trọng, hơn nữa vị trí đó lại là cổ – nơi yếu nhất trên cơ thể – Tô Nhung cảm thấy vẫn nên đến phòng y tế kiểm tra thì hơn.
Cậu chủ động khoác tay Nhạc Sâm, mở cửa lớp học.
"Đi thôi."
"...Ừm."
Thật ra, người nhỏ tuổi cũng có cái tốt của người nhỏ tuổi — không như những người đàn ông trưởng thành nhiều suy nghĩ, Nhạc Sâm thường tin tưởng vào sự chỉ dẫn của người có kinh nghiệm hơn.
Như bây giờ, Tô Nhung nói đi phòng y tế, cậu ta chẳng cần suy nghĩ gì đã gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn vô cùng.
*
"Ngẩng đầu lên."
"Cố gắng chịu một chút nhé, có thể sẽ hơi rát."
Tô Nhung cầm tăm bông trong tay, chấm dung dịch oxy già rồi cẩn thận chấm lên vết thương ở cằm của Nhạc Sâm.
Làn nước mát lạnh của oxy già k1ch thích lên vết thương, khiến Nhạc Sâm theo phản xạ hơi né người, nhưng giây tiếp theo, cậu cảm thấy cổ mình được Tô Nhung nhẹ nhàng đỡ lấy.
Khoảnh khắc ấy, Nhạc Sâm chẳng còn cảm nhận được chút đau rát nào từ vết thương nữa, toàn bộ sự chú ý đều dồn hết vào bàn tay mềm mềm nhỏ xíu đang đặt lên cổ mình.
Bàn tay của cậu đúng là rất nhỏ, rất mềm — đầu ngón tay non nớt lướt qua yết hầu, gây ra cảm giác nhột nhột.
"Sao rồi, có đau lắm không?"
"K-không đau."
Làm sao mà đau được chứ? Mỗi lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792803/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.