"...Vậy tại sao tin tức tôi nhận được lại là anh dẫn em ấy đi gây chuyện?" – Tô Yến Lâm nhíu mày hỏi.
Giọng nói truyền qua điện thoại khá lớn, Tô Nhung ngồi bên cạnh nghe rất rõ. Có vẻ như anh cậu đã thật sự nổi giận vì chuyện tối qua.
Cậu nhíu mày, mấp máy môi muốn lên tiếng giải thích thay cho Hứa Cảnh Dịch, nhưng giây tiếp theo lại thấy anh cầm điện thoại rời khỏi phòng.
Hứa Cảnh Dịch đứng trong thư phòng, đảm bảo rằng Tô Nhung không nghe thấy được cuộc trò chuyện của họ.
"Tô Yến Lâm." – Anh hạ mắt, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng mang theo lạnh lẽo, gương mặt không còn chút hiền hòa nào khi đứng trước Tô Nhung.
"Cậu có biết tối qua Tiểu Nhung đã phải trải qua những gì không?"
Một tiếng cười khẽ lạnh lẽo vang lên từ anh, không đợi Tô Yến Lâm đáp, anh tiếp lời:
"Tất cả những gì xảy ra tối qua... đều là thứ mà Úy Khanh Duẫn đáng phải nhận."
"Tôi đã không giết hắn ngay tại chỗ, thế đã là nhân nhượng lắm rồi."
Giọng nói vừa dứt, toàn bộ vẻ dịu dàng của Hứa Cảnh Dịch đã tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại sự u ám và hiểm độc trong ánh mắt: "Bao nhiêu năm qua rồi, cậu vẫn chưa hiểu tôi sao?"
Tô Yến Lâm bên kia không nói gì, nhưng gương mặt đã sa sầm rõ rệt.
Anh ta lạnh giọng đáp: "Tôi cứ tưởng ngần ấy năm sống trong viện điều dưỡng có thể chữa lành cậu... nhưng không ngờ..."
Hứa Cảnh Dịch rõ ràng khựng lại khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792816/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.