Rõ ràng có rất nhiều câu mẫu để từ chối, vậy mà Tô Nhung lại vô tình chọn đúng câu chí mạng nhất.
Nghe vậy, ánh mắt Úy Khanh Duẫn trầm hẳn xuống, toàn thân như tỏa ra luồng khí áp u ám nặng nề đến cực độ.
Giọng nói hắn khàn khàn đến mức đáng sợ: "Người đó là ai?"
Âm thanh như dao cắt khiến Tô Nhung cau mày, cậu lo lắng nhìn Úy Khanh Duẫn, định hỏi hắn có cần uống chút nước làm dịu cổ họng không.
Chờ mãi không thấy cậu trả lời, sắc mặt Úy Khanh Duẫn càng thêm u ám, anh từ từ bước đến cạnh đầu giường, tiếp tục hỏi: "Là Hứa Cảnh Dịch sao?"
Không hiểu sao Úy Khanh Duẫn lại nhắc đến cái tên đó, Tô Nhung nhất thời ngơ ngác.
"Cái đó... anh Cảnh Dịch là..."
"Tô Nhung."
Hắn trực tiếp cắt ngang lời cậu, bởi vì Úy Khanh Duẫn nhận ra rằng — bản thân không hề muốn nghe câu trả lời từ miệng Tô Nhung.
Trong lòng hắn, kết quả đã sớm mặc định rồi.
"Nếu em không thể cho anh một cơ hội... vậy có thể cho anh ôm một cái được không?"
Giọng của Úy Khanh Duẫn dần trở nên bình tĩnh, đôi mắt đen sâu thẳm như mặt hồ phẳng lặng, nhưng không hiểu sao, dáng vẻ bình lặng ấy lại khiến Tô Nhung cảm thấy có gì đó nguy hiểm rình rập.
"Tô Nhung, được không?"
Giọng nói mang theo nỗi thất vọng đan xen chút cầu khẩn. Tô Nhung chưa từng thấy Úy Khanh Duẫn có dáng vẻ như vậy — người đàn ông trước giờ luôn lạnh lùng cao ngạo, nay lại thấp giọng mềm yếu đến thế.
Không kiềm được, cậu gật đầu.
Tô Nhung chủ động bước tới gần Úy Khanh Duẫn hai bước.
Vừa mới tiến đến đã bị hắn kéo mạnh vào lòng, ôm rất chặt.
Hơi thở lạnh lạnh quen thuộc của người đàn ông bao trùm lấy toàn bộ khứu giác. Dù trong lòng có chút bất an, Tô Nhung vẫn nhẹ nhàng vòng tay ôm lại một cái.
Được rồi, nên buông ra rồi...
"Tô Nhung, xin lỗi."
Lời xin lỗi đầy áy náy vang lên bên tai. Tô Nhung đang định lên tiếng thì bỗng cảm thấy một cơn đau nhói như kim châm nơi cổ.
Trước mắt tối sầm lại, ý thức dần trở nên mơ hồ, trong đầu chỉ còn văng vẳng câu nói vừa rồi của Úy Khanh Duẫn: "Xin lỗi... xin lỗi... Tô Nhung, xin lỗi..."
Chương 72
Dưới tay là cảm giác mềm mại, thân thể được bao bọc bởi chiếc chăn ấm áp, cả người như chìm vào một đám mây bồng bềnh, giấc ngủ cực kỳ dễ chịu.
Ngoại trừ chỗ cổ có hơi nhức mỏi, Tô Nhung không cảm thấy gì bất thường.
Cậu nhắm mắt, xoay người ôm lấy chiếc chăn trong lòng, nhưng cổ tay lại bất chợt bị kéo căng — như thể đang bị trói bởi thứ gì đó.
Muốn mở mắt nhìn xem là thứ gì, nhưng mí mắt nặng trĩu, không tài nào mở ra nổi.
Bỗng nhiên, bên tai vang lên tiếng động khẽ, giây tiếp theo, cậu cảm thấy một bàn tay lạnh lạnh phủ lên mặt mình. Những ngón tay hơi thô ráp đang nhẹ nhàng vuốt v e má cậu.
Bàn tay gần như che kín cả khuôn mặt, ngón cái lướt từ gò má đến khóe mắt, rồi chậm rãi trượt xuống sống mũi, cuối cùng dừng lại ở bờ môi.
Môi dưới bị ấn nhẹ, phần thịt mềm mại căng đầy bị bóp nhẹ. Đầu ngón tay trượt đến khóe môi, như muốn len vào trong.
Bản năng khiến Tô Nhung muốn mím chặt môi lại, nhưng lực tay của đối phương quá mạnh, dễ dàng cạy mở miệng cậu.
Cặp lông mày thanh tú lập tức nhíu lại, giữa trán hằn lên một vết nhăn nhẹ, trông càng thêm yếu ớt, đáng thương.
Dưới chóp mũi nhỏ xinh, đôi môi hồng nhạt bị ép mở ra, ẩm ướt đến đỏ au. Bên trong ẩn hiện chiếc lưỡi nhỏ mềm nhạy cảm, chỉ mới chạm nhẹ đã khẽ co rụt lại.
Cảm nhận sự ẩm ướt truyền đến từ đầu ngón tay, Úy Khanh Duẫn nhìn cậu nhóc đang ngủ mơ màng mà lòng rối loạn, cố kìm nén không cúi người xuống hôn.
Như bị ma dẫn lối, ban đầu chỉ định đứng xa nhìn ngắm, chẳng biết từ khi nào đã đến gần, rồi đưa tay chạm vào, cuối cùng không kiềm chế được mà đút hẳn ngón tay vào cái miệng mềm mại thơm thơm kia.
Đúng là muốn mạng người ta.
Cái miệng nhỏ xíu ấy không hiểu sao lại mê hoặc đến thế, ướt át mượt mà khiến người ta như nghiện, chỉ muốn đút sâu thêm chút nữa... sâu thêm chút nữa...
Ngay khoảnh khắc đó, những quy tắc gì mà "không thể đụng chạm người khác", "ám ảnh sạch sẽ", "phải giữ khoảng cách an toàn" đều bị ném ra khỏi đầu, chà đạp đến chẳng còn gì sót lại.
Không hề thấy bản thân có gì sai trái, người đàn ông đã hoàn toàn bị mê hoặc, say mê trong đôi môi dụ hoặc của cậu nhóc.
Chỉ mới chạm đến môi thôi mà đã bị cậu làm cho mê mẩn, ngón tay cái nhẹ nhàng quệt lấy chút nước bọt óng ánh, Úy Khanh Duẫn cúi sát, định li3m đi.
Nhưng vừa cúi gần, hắn lại như tên thiếu niên dậy thì mất hết kiểm soát, đôi mắt dán chặt vào bờ ngực trắng nõn lộ ra vì tư thế ngủ không chỉnh tề của Tô Nhung.
Ánh nhìn *****ên bị cặp xương quai xanh thanh mảnh hấp dẫn — trắng đến gần như trong suốt. Tầm mắt tiếp tục trượt xuống dưới, nhưng lại bị lớp áo ngủ đáng ghét kia che mất.
Không hài lòng, hắn khẽ nhíu mày, bàn tay còn lại chống bên mép giường bắt đầu kéo áo Tô Nhung xuống.
"Chết tiệt!"
Bị cắn bất ngờ, Úy Khanh Duẫn rút tay lại, trên ngón tay hằn rõ dấu răng sâu, vẫn còn ướt nước.
Hàng mi hắn hạ thấp, ánh mắt càng thêm u tối.
Làm sao mà hôn mê rồi vẫn có thể cắn mạnh đến vậy — lẽ nào thuốc đã hết tác dụng?
Nhìn hàng mi đang khẽ run rẩy, Úy Khanh Duẫn biết Tô Nhung sắp tỉnh.
Hắn không làm gì thêm, nhưng cũng không lùi lại, vẫn giữ khoảng cách cực kỳ gần với cậu.
*
Khi tỉnh dậy, đầu óc quay cuồng, trước mắt vẫn còn mờ mờ. Tô Nhung chỉ có thể thấy có một người đang nhìn chằm chằm mình.
Bóng người ấy cao lớn, trông có chút quen thuộc, nhưng mùi hương thoảng nơi chóp mũi lại chẳng phải mùi cậu thích hay đã quen.
Người này là ai?
Mím môi lại, cậu khẽ cau mày khi cảm nhận thấy vị lạ trong miệng, theo phản xạ giơ tay che miệng lại.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.