Ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vệt nước còn đọng lại, sau đó lặng lẽ giấu tay ra sau lưng.
Anh cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, che giấu đi những khát khao mãnh liệt trong đôi mắt, để khi nhìn lại lần nữa, vẻ dịu dàng quen thuộc của Hứa Cảnh Dịch lại hiện ra trước mắt Tô Nhung.
"Anh Cảnh... Cảnh Dịch?"
Vì vừa mới tỉnh ngủ, giọng cậu bé có chút khàn khàn. Cậu dụi dụi mắt, trong tầm nhìn còn mờ ảo, là gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
"Tỉnh rồi à?"
Ánh mắt đen sâu thẳm dừng lại trên bờ môi đỏ đến quá mức tự nhiên kia. Hứa Cảnh Dịch thu lại mọi tâm tư hỗn loạn, giọng nói dịu dàng lại lộ ra chút khàn đặc:
"Mình về phòng ngủ tiếp nhé?"
"Vâng..."
Anh định bế cậu lên, nhưng đúng lúc đó Tô Nhung cúi người xuống tìm giày dưới ghế sofa, vô tình tránh được cái ôm của anh.
Hàng mày rậm khẽ nhíu lại, trong mắt lướt qua một tia nghi ngờ. Nhưng đến khi Tô Nhung ngẩng đầu, Hứa Cảnh Dịch đã nhanh chóng khôi phục vẻ mặt ban đầu.
Anh kiên nhẫn đợi cậu bé mang giày xong, rồi khi cậu lại gần, anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc cậu — thấy cậu không né tránh, khoé môi anh khẽ cong lên.
Chắc là ảo giác thôi. Tô Nhung sao có thể tránh né anh được chứ?
Đè nén nghi ngờ trong lòng, Hứa Cảnh Dịch dắt cậu sang một căn phòng khác.
"Hồi nhỏ em vẫn hay ngủ cùng anh, nhưng giờ lớn rồi, chắc nên ngủ riêng rồi nhỉ."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792832/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.