Thật sự xấu hổ muốn chết.
"Chú Kiều, bây giờ còn gì ăn được không ạ?"
"Có đấy." Chú Kiều lập tức đáp, vẻ mặt hơi áy náy: "Cậu chủ nhỏ, bếp đã chuẩn bị sẵn ít đồ ăn rồi, mời cậu theo tôi."
Tô Nhung vô thức liếc mắt cầu cứu sang phía Hứa Cảnh Dịch, cậu không biết mình có nên đi cùng không.
Bởi vì cha mẹ của Hứa Cảnh Dịch vẫn còn đang ở đây, mà theo phép lịch sự, làm sao cậu có thể một mình đi ăn trước được chứ?
Mặt đỏ ửng, cậu lắp bắp mở miệng:
"Con... thật ra con...cũng không đói lắm đâu..."
"Tiểu Nhung, con cứ đi ăn chút gì trước đi."
Lời của cậu bị Ôn Mặc nhẹ nhàng cắt ngang, giọng bà đầy thân thiện và dịu dàng như thúc giục. Lúc này, Tô Nhung mới ngoan ngoãn đứng dậy.
"Vậy... con xin phép ạ, con đi ăn trước một chút."
Nói xong, cậu cúi đầu, theo sát chú Kiều bước về phía phòng ăn, không dám quay đầu nhìn lại phòng khách một lần nào nữa.
*
Chỉ đến khi bóng dáng Tô Nhung hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Hứa Cảnh Dịch mới thu lại ánh nhìn. Cả khí chất của anh cũng thay đổi.
Anh nhìn thẳng vào cha mẹ mình, giọng mang theo sự bất lực: "Hai người rốt cuộc đến đây làm gì?"
Nhìn thấy đứa con trai cuối cùng cũng trở lại bộ dạng quen thuộc, Hứa Minh Bác thôi không giật khóe môi nữa, lạnh nhạt nói: "Con bây giờ đuổi theo người ta đến mức quên luôn khái niệm thời gian rồi à? Sắp cuối năm rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792836/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.