Tô Nhung vẫy tay chào tạm biệt Thường Dịch Ninh qua tấm kính, rồi ngồi vào trong xe.
Cậu hỏi: "Anh Cảnh Dịch, sao anh lại ở đây?"
"Tình cờ đi ngang qua." – Hứa Cảnh Dịch lái xe rời khỏi quán cà phê, không quên đóng kín cửa sổ xe lại.
Trong xe có mùi hương nhè nhẹ, Tô Nhung chưa từng ngửi thấy bao giờ, nhưng cậu đoán chắc chỉ là một loại nước hoa xe hơi đặc biệt nào đó thôi.
"Tiểu Nhung chẳng phải bảo đi gặp anh Tô Yến Lâm à? Sao lại tới đây?"
"À... anh em vừa hủy hẹn rồi. Bảo là bận quá..."
"Vậy sao. Giờ em có muốn đi đâu không? Anh chở em."
"Không cần đâu, em chẳng định đi đâu cả."
Trong xe, nhiệt độ vừa phải, ghế ngồi cũng rất êm. Bên tai là tiếng nhạc không lời êm dịu, thêm giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên thỉnh thoảng. Tô Nhung cảm thấy mi mắt dần nặng trĩu, buồn ngủ lắm rồi.
"Anh Cảnh... Cảnh Dịch, hình như em buồn ngủ rồi..."
"Buồn ngủ thì ngủ một lát đi, về đến nhà anh sẽ gọi em dậy."
Giọng nói dịu dàng của anh khiến Tô Nhung cảm thấy hoàn toàn yên tâm, cậu nhắm mắt lại và rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Thấy cậu nhóc bên cạnh đã ngủ say, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch trở nên u tối. Anh mím môi, điều khiển tay lái chuyển hướng, lái xe về phía hoàn toàn ngược lại.
Ngủ say như thế, Tô Nhung không thể ngờ được — khi tỉnh lại, cậu sẽ thấy mình đang ở một nơi hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792850/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.