Cậu ta từ từ tiến lại gần, tay đang cầm chai rượu lỏng ra, "choang" một tiếng nặng nề vang lên khi chai rượu rơi xuống đất, rượu vang đỏ sẫm tràn khắp sàn nhà.
"Ôi, tôi thật là bất cẩn quá."
Lương Như Duệ cúi người nhặt nửa chiếc chai bị vỡ lên, sắc mặt không đổi mà nâng nó trong tay, lặng lẽ tiến sát về phía Tô Nhung đang tránh sang một bên.
Chỉ cần tiến thêm chút nữa, chút nữa thôi là có thể hủy hoại gương mặt đó rồi.
"Tô Nhung, cậu cho tôi—"
"Cậu định làm gì?"
Bàn tay đang giơ cao lập tức bị một bàn tay to lạnh như băng nắm chặt, lực mạnh đến mức như muốn nghiền nát cả xương cậu ta.
Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, lạnh lẽo như quỷ dữ, khiến người ta sởn gai ốc.
Khi quay đầu lại, đối diện với gương mặt tuấn tú đang tối sầm lại, một luồng khí nguy hiểm dày đặc lập tức bao phủ toàn thân.
Tim như ngừng đập trong một khắc, ngay sau đó là cơn đau thấu xương truyền đến từ cổ tay, nửa chiếc chai vỡ trong tay rơi xuống đất vỡ tan hoàn toàn.
"Đau, đau quá!! Tay tôi... hức—đau quá!!!"
Tay cậu ta đã bị bẻ biến dạng, trong khoảnh khắc ấy, cậu ta nghe thấy tiếng xương gãy.
"Gãy rồi, gãy rồi!! Đau quá đi..."
Gào khóc thảm thiết, Lương Như Duệ ôm chặt lấy cổ tay đã biến dạng của mình, vừa đau đớn vừa kinh hoàng nhìn Tô Nhung được người đàn ông đó ôm chặt vào lòng.
Người đàn ông dịu dàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thuc-tinh-my-nhan-nho-khong-the-tron-thoat/2792860/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.