Đường Hoàn vừa nghe tiếng bước chân không đúng, lập tức nhạy cảm ngồi dậy. Nhìn thấy là Tông Hách, cậu khó chịu hừ một tiếng, nhớ ra chuyện tức giận, dứt khoát nằm xuống lại, kéo hai con mèo về ôm vào lòng, tiếp tục ngủ!
Tông Hách ngồi xuống mép giường, chọc chọc lưng cậu. Hai con mèo ngửi thấy hơi thở của anh, lập tức nhảy khỏi lòng Đường Hoàn, bò lên bậu cửa sổ trốn đi, đến cả Kim Tiểu Bàn cũng phản ứng nhanh nhẹn không kém.
Đường Hoàn ôm chặt gối, bực bội chẳng muốn nói chuyện với người phía sau.
Tông Hách lần đầu tiên hạ mình như vậy, giọng nhỏ nhẹ: "Còn giận à?"
Đường Hoàn hơi nghiêng đầu, vẫn không muốn lên tiếng.
Tông Hách lại chọc cậu lần nữa: "Hôm nay có sợ lắm không?"
Đường Hoàn bực mình mím môi, bị cái thái độ dỗ dành này làm mềm lòng.
Tông Hách như vậy, có lẽ cậu là người đầu tiên được thấy. Nói thật thì... cũng có chút vui trong lòng.
Tông Hách thấy cậu vẫn không phản ứng gì, bất đắc dĩ lại chọc tiếp: "Anh định nói với em rồi, nhưng chưa kịp."
Đường Hoàn giận dỗi hừ một tiếng: "Xạo! Rõ ràng có rất nhiều lần nói được, anh cố tình không nói! Gạt em thấy vui lắm hả?!"
Mặt Tông Hách tối sầm, không phản bác nổi.
Đường Hoàn trở mình, nhìn thẳng vào mắt anh: "Không phải là sĩ diện đúng không? Anh thấy nói cho em biết mình chỉ biến thành mèo con được, yếu đuối như vậy thì mất mặt lắm, đúng không?"
Mắt Tông Hách sáng rỡ, vội vàng gật đầu.
Đường Hoàn trợn trắng mắt: "Vậy anh có từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-toi-chay-tron-ban-doi-nguoi-thuc-vat-tuc-gian-den-mo-mat/2851737/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.