Heinrich vươn hai tay, cẩn trọng bế con mèo đen đang nằm trên ngực Úc Thanh Hoàn. Không hề nói quá, dáng vẻ ấy giống như đang bế một đứa trẻ sơ sinh mỏng manh dễ vỡ, động tác nhẹ nhàng như sợ lỡ mạnh tay một chút thì mèo nhỏ trong tay sẽ không còn nữa.
Mèo đen ngoan ngoãn rúc trong ngực Heinrich, để cho lính gác xác nhận mùi hương của nó.
【Giá trị hắc hóa của phản diện số 2 -5.】
Xác nhận thân phận của mèo xong, Heinrich ôm chặt con mèo, xoay người định rời khỏi phòng của Úc Thanh Hoàn. Dẫn đường gọi y lại, chỉ tay về phía hung khí lấp lánh ánh bạc trên giường, hỏi:
"Hình như anh để quên thứ gì thì phải?"
Lính gác ôm mèo bằng một tay, nhặt con dao bạc lên, cười một cách thân thiện như người hiền lành nhất trên đời, còn không quên gửi lời cảm ơn đến Úc Thanh Hoàn:
"Cảm ơn cậu, thứ này cũng khá đắt tiền đấy."
Úc Thanh Hoàn: "......"
Tên này còn không biết xấu hổ hơn cả Tư Đình.
Heinrich đi đến cửa, trước khi ra ngoài bỗng ngoái đầu lại nhìn Úc Thanh Hoàn. Cảm giác cổ tay bị đóng băng vừa nãy vẫn rõ như in, tuyệt đối không phải ảo giác. Y cảm thấy mình cần phải nhắc nhở đối phương một tiếng: có lẽ trong phòng có thứ gì đó không sạch sẽ.
Nào ngờ dẫn đường đang nằm trên giường xoay người một cái, hơi thở đều đều, hiển nhiên đã ngủ say sưa, chẳng có chút tâm lý đề phòng nào cả.
Câu nói của lính gác kẹt lại nơi cổ họng, y lặng lẽ lui ra ngoài, đóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-thanh-bach-nguyet-quang-toi-dang-xuat/2759132/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.