🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi Lục Nịnh trở lại phòng học, giờ giải lao đã kết thúc.

Chương Thư Vận trong lòng hiếu kỳ, nhìn sắc mặt Lục Nịnh trở về cũng bình thường, liền biết rằng không phải bị phê bình, cho nên hỏi: “Lục Nịnh, chủ nhiệm gọi cậu đi ra ngoài làm gì vậy?”

Trên đường trở về, chủ nhiệm đã cố ý dặn Lục Nịnh cố gắng giữ bí mật, suy cho cùng thì việc trường học có học sinh bị giết sẽ khiến cho người khác hoảng sợ.

Lục Nịnh cảm thấy chủ nhiệm lớp có lý. Đều là những bông hoa dưới ánh mặt trời, tâm trí còn đơn thuần, nếu là bị dọa thì sẽ không hay.

“Không có gì.”

Lục Nịnh vừa nói xong, thì có một cô gái chạy tới, hưng phấn hỏi: 

“Lục Nịnh, cậu có phải bị cảnh sát gọi đi không? Tớ nghe nói là Trịnh Nguyệt Nguyệt lớp 11 bị giết, cho nên mới có cảnh sát tới điều tra.”

Lục Nịnh nhớ lại tên của cô gái trước mặt, Bối Thiên Lan - một cô nhóc tò mò có khả năng thu thập thông tin bát quái.

Nghe Bối Thiên Lan nói, cô liền cảm thấy lời chủ nhiệm lớp dặn là dư thừa. Cho dù cô giữ bí mật thì thông tin vẫn bị rò rỉ.

Chương Thư Vận: “Trường chúng ta có người bị giết? Tin tức lớn như thế, sao cậu biết?”

Bối Thiên Lan: “Cậu cũng không nhìn xem tớ là ai, hiện tại lớp 11 bên kia đều đồn khắp rồi.”

Chương Thư Vận: “Nữ sinh kia chết rất thảm.”

Bối Thiên Lan: “Không phải đâu, người chết là đại tỷ Trịnh Nguyệt Nguyệt. Rất nhiều nữ sinh trường chúng ta đều từng bị chị ta bắt nạt. Nghe tin chị ta chết, nhiều người còn thấy mừng thay.”

Những người được Trịnh Nguyệt Nguyệt chọn để bắt nạt đa số là nữ sinh mờ nhạt trong lớp: điểm thì trung bình, tính cách yên tĩnh, yếu đuối. Bởi vì học sinh giỏi đều sẽ bị thầy cô chú ý, gió thổi một chút cũng sẽ lo lắng. Bọn họ biết rõ điều đó, cho nên nếu gây động tĩnh quá lớn, trường học chắc chắn sẽ không giữ bọn họ.

Bối Thiên Lan: “Trước kia có người bắt gặp, liền bị bọn Trịnh Nguyệt Nguyệt kéo đến WC tát, kéo tóc, thậm chí còn đến ký túc xá tìm nữ sinh không vừa mắt chửi rủa, đánh đập.”

Bối Thiên Lan kể về những việc bắt nạt của Trịnh Nguyệt Nguyệt ở trường, không tự giác đứng gần Lục Nịnh. Học sinh lớp 10 vừa mới trải qua kì thi tuyển sinh, vẫn còn đắm chìm trong cảm giác thư giãn. Bọn họ không có tâm trí giành giật từng giây như học sinh lớp 12, cho nên bất kỳ tin đồn nào cũng muốn nghe một chút.

“Tớ cũng nghe nói, đám người kia rất kiêu căng, còn chặn trước cổng trường, cho nên rất nhiều nữ sinh không dám đến trường một mình.”

“Hơn nữa tìm người nhà cũng vô ích, bọn họ không quản lý được đám người kia.”

“Bọn họ tốt nhất là đến Trung học học số 13, ở đó có nhiều học sinh hư, quả thật là nơi thích hợp cho bọn họ hơn.”

......

“Kẻ vô dụng, chết cũng đã chết, quan tâm làm gì.”

Thời điểm mọi người bàn luận, đều trách móc đám Trịnh Nguyệt Nguyệt. Đột nhiên vang lên một câu, làm bọn họ đột nhiên yên lặng. Đều là những đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi, tuy rằng người được bàn luận đã chết nhưng bọn họ cũng không đủ nhẫn tâm nguyền rủa người đã khuất. Cả đám nhìn nhau, muốn xem ai vừa nói.

Lục Nịnh ngồi phía trên, có thể nhìn thấy ai nói, mà người nọ cũng không có ý định giấu giếm.

“Lục Nịnh, đây là bài thi của cậu, tiến bộ rất lớn.”

“Cảm ơn lớp trưởng.”

Lâm Giang Tuyết, là lớp trưởng kiêm ủy viên môn toán, là một cô gái thông minh, hoàn mỹ, đa tài đa nghệ. Đến Lục Nịnh cũng không thể không khen ngợi, ở độ tuổi thiên chân đơn thuần này, cô ấy lại có một cái nhìn sáng rõ như thế, làm người khác nhịn không được mà hâm mộ, ngước nhìn.

Cho dù là cả người là đồng phục xanh trắng quê mùa, nhưng trên dáng người tinh tế, cao gầy dáng của cô ấy, lại giống như người mẫu xinh đẹp trong tuần lễ thời trang.

“Nếu đã biết tương lai không cùng người chung đường hà tất phải bàn luận nhiều.” Lâm Giang Tuyết chậm rãi nói trước mặt từng người. Nhìn khí thế của cô, mọi người đều lúng ta lúng túng gật đầu, trở lại chỗ ngồi của mình.

Lục Nịnh cảm thấy câu nói của Lâm Giang Tuyết có ý vị khác, có điều không liên quan đến mình nên đã ném sự nghi hoặc ra sau đầu.

Lúc tan học, Lục Nịnh ăn ở căn tin, về nhà tắm rửa rồi lại đến trường tự học. Do ở gần nên thời gian đi lại cũng ngắn.

Khi đi vào hẻm, cô thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở góc đất trống cách đó không xa.

“Lớp trưởng.”

Lục Nịnh đi lên phía trước, quả nhiên là Lâm Giang Tuyết, mà trước mặt bọn cô chỉ có vài chú mèo hoang đang lặng lẽ hưởng thụ thức ăn.

Lục Nịnh đột nhiên xuất hiện cũng không làm những chú mèo hoang đó sợ hãi chạy đi.

Đối với nội tâm của những con mèo hoang này mà nói, trên người Lục Nịnh như ẩn hiện linh khí, làm chúng nó cảm nhận được an tâm, không tự giác mà tín nhiệm. Chúng nó tin tưởng con người phía xa này sẽ không làm hại mình.

“Bọn chúng hình như không sợ cậu.”

Lâm Giang Tuyết vẫn luôn nhìn đám mèo hoang ăn, có chút hâm mộ “Tớ phải cho ăn rất lâu, chúng nó mới lại gần tớ.”

“Có lẽ là do trên người tớ có mùi chó, cho nên chúng nó mới không sợ hãi.” Lục Nịnh biết nguyên nhân, nhưng cũng không thể nói thẳng, chỉ có thể tìm cớ trả lời.

Lục Nịnh phát hiện Lâm Giang Tuyết trước mặt, khuôn mặt thả lỏng, trên mặt cũng không treo nụ cười hoàn hảo như ở trường.

Thì ra mỗi người đều có nhu cầu ngụy trang bản thân.

“Meo ~” ( người kia hình như là chủ nhân của Ngốc gan to. )

“Miêu ~” ( mùi của con người này thật thoải mái, giống như mùi của chủ nhân Ngốc gan to. )

......

Sau khi ăn xong thức ăn trên mặt, đám mèo hoang cũng không rời đi, mà ở lại liếm lông trên người, thuận tiện nói chuyện về hai con người trước mặt.

[ Ngốc gan to tụi mày nói, không phải là Lai Phúc à? ]

Lục Nịnh nghe cách gọi của đám mèo trước mặt, khóe miệng có chút giật giật, cô thể nhưng không nghĩ tới, chó nhà mình trong giới động vật, lại có biệt danh như vậy...... thật kỳ cục.

Nàng nhận ra một con trong số đó là con mèo hoa hằng ngày hay xuất hiện cùng Lai Phúc. Tính tình Lai Phúc rất tốt, đặc biệt thích chơi với động vật khác. Con mèo hoa này thường xuyên xuất hiện trong hẻm, không đợi Lai Phúc chạy tới, đã leo tường bỏ chạy.

“Meo ~” ( như vậy mà không phải là Ngốc gan to sao, con người gọi hắn vài tiếng, liền tung ta tung tăng chạy tới. Chúng ta nói là đó là người xấu, hắn lại không chịu nghe, nếu không phải mèo lão đại trở về đánh con người kia, Ngốc gan to đã không về được rồi.)

“Meo ~” ( đúng thế, chưa bao giờ thấy qua con chó nào ngu ngốc như thế. )

[ Vì sao nói đó là người xấu? ]

“Meo ~” (con người kia tới đây bắt vài con chó, sau đó những con chó này liền không trở lại nữa, chỉ còn lại một con chó trắng lớn còn cùng mèo giao kết, muốn cùng nhau chơi)

“Meo ~” (lão đại nói, hắn ta lừa chó về, ăn thịt)

“Meo ~” (người xấu đó sau khi bị lão đại đánh chạy thì không có tới nữa)

Lai Phúc là chó được nuôi trong nhà, rất gần gũi và không có tính cảnh giác với người. Trước kia Lục Nịnh thà ở trong phòng, còn hơn mang nó ra ngoài. Cho nên có đôi khi cửa không đóng, để Lai Phúc tự mình chạy ra.

Bởi vì Lai Phúc tự mình ra ngoài lại có thể tự mình trở về, cho nên trước kia Lục Nịnh vẫn luôn cảm thấy yên tâm. Khi đó cô cũng không nghĩ rằng, một con chó to xác như vậy chạy ra ngoài một mình, có gặp chuyện gì hay không.

May mắn gặp được những con mèo có nghĩa khí này.

Lâm Giang Tuyết nhìn Lục Nịnh xoay người rời đi, cũng không không để ý đến. Từ trong cặp sách lấy ra bánh xoắn cho mèo, dựa theo số lượng mèo, đặt trên mặt đất sau đó rời xa mấy mét.

Một lát sau, bên cạnh lại có người, là Lục Nịnh đã đi rồi quay lại.

“Cậu không phải đi rồi sao?”

“Không có, tớ cảm thấy chúng nó thật đáng yêu, nên muốn mua một ít đồ ăn.” Lục Nịnh chìa xúc xích trong tay ra, cười nói.

“Nếu cậu không muốn nhận nuôi chúng, nuôi ở khoảng cách xa cũng được. Mèo hoang có tính cảnh giác mới có thể sống lâu.”

Lâm Giang Tuyết ôn nhu nhìn đám mèo đang duỗi người, liếm lông, đuổi bắt đùa giỡn cách đó không xa, khuyên bảo nói.

Lục Nịnh nhìn thoáng qua Lâm Giang Tuyết: thông minh, sáng suốt. Rất nhiều người thấy động vật hoang thì muốn sờ, để nhận lấy sự yêu thích của chúng. Bọn họ không biết rằng, động vật hoang càng thân cận con người càng chết nhanh.

Không cần cảm thấy bạn đã tình cờ có lòng từ nuôi nấng động vật đi lạc, chúng không thân cận với bạn thì là kẻ vô ơn. Mà hoàn toàn ngược lại, bạn phải dạy chúng biết nếu quá thân với con người, ngày sau khả năng cao họ chính là kẻ lấy đi mạng sống của chúng.

“Được, cảm ơn cậu đã nhắc nhở.” Lục Nịnh nghiêm túc nói.

Lục Nịnh đem mấy cây xúc xích trong tay mở ra, bẻ thành khối nhỏ, sau khi bỏ vào hộp cơm dùng một lần thì liền trở về vị trí ban đầu.

“Meo ~” (Tuyết Tuyết nói phải đợi con người đi rồi mới được lại ăn đồ vật của bọn họ. Bây giờ chúng ta ăn ở đây sao?)

“Meo ~” (Đây không phải là chủ nhân của Ngốc gan to sao? Chắc là không sao đâu)

[ Đây là quà cảm ơn cho bọn mày, cảm ơn bọn mày đã bảo vệ Lai Phúc. ]

“Meo ~” ( Ồ, quà cảm ơn, vậy thì có thể ăn. )

Nghe thấy là quà cảm ơn, đám mèo liền không có khách khí, mỗi ngày đều bữa đói bữa no, thừa dịp có ăn, trước tiên ăn nhiều một chút, miễn lúc sau lại bị đói.

Mặc dù là mèo hoang, nhưng chúng nó cũng không tranh giành thức ăn, mỗi con chỉ ngậm một miếng xúc xích liền đi ra chỗ khác ăn. Cuối cùng còn dư mấy miếng, trong đám mèo có mấy con mèo nhỏ tiến lên tiếp nhưng những con mèo khác cũng không ngăn lại.

Lục Nịnh giao tiếp với vài con mèo trưởng thành, phát hiện đám mèo hoang này rất tín nhiệm Lâm Giang Tuyết, nhiều lần mở miệng đều là “Tuyết Tuyết nói”.

“Lớp trưởng, cậu cho chúng nó ăn bao lâu rồi?” Nhìn sự tín nhiệm của đám mèo với cô ấy, xem ra thời gian hẳn là không ngắn.

“Gần 4 năm rồi.”

Bốn năm, ước chừng là vừa vào trung học.

“Xem ra cậu rất thích chúng nó.” Nếu không phải rất thích, mà chỉ nhờ lòng tốt thì sẽ không kiên trì lâu như vậy. Thích mà lại kiềm chế, nuôi nấng mà không thân cận, làm cho đám mèo hoang luôn giữ vững sự cảnh giác đối với con người.

“Chúng nó thật tự do.” Lâm Giang Tuyết hâm mộ nói.

Cha mẹ nuôi dưỡng quá nghiêm khắc, từ nhỏ đã bắt đầu sắp xếp cho cô các loại chương trình học. Tuy chỉ là gia đình trung lưu, nhưng lại có chí muốn nuôi dưỡng cô thành tiểu thư đài các, ưu tú.

Cho nên cô chỉ có thể dốc hết sức học tập thật giỏi, nếu không sẽ bị nhốt trong phòng tối. Ở trong nhà, ở trường học, cô sẽ giống như một con ma nơ canh.

Một con mèo quýt đi lên phía trước, cọ cọ Lâm Giang Tuyết.

“Meo ~” (Tuyết Tuyết, con người xấu xa bắt nạt chị đã chết, sau này chị không cần sợ nữa.)

Lâm Giang Tuyết không có năng lực như Lục Nịnh, không hiểu rõ sự an ủi của mèo quýt, cho rằng nó muốn cho con người vuốt v e, bèn chạy lui nhanh về phía sau.

“Meo ~” ( tại sao không để ý tới mèo chứ....? )

[ Không phải đã dạy bọn mày, không được thân thiết với con người sao? ]

Rõ ràng mèo quýt thích thân thiết với con người, Lục Nịnh giúp Lâm Giang Tuyết giải thích nguyên nhân tránh né.

“Meo ~” ( mèo rất thích Tuyết Tuyết mà. Chủ nhân của Ngốc gan to, chị cho mèo ăn, mèo cũng thích chị. )

Đây chẳng phải có sữa thì chính là mẹ, cho ăn thì sẽ đi cùng sao.

“Meo ~” ( cái con mèo ngu ngốc này, thích con người đến thế hả?! )

Đầu tường có một con mèo thuần đen ngồi xổm mắng con mèo quýt.

“Meo ~” ( Lão đại, ngài tới chậm rồi, đã hết đồ ăn. )

Con mèo đen này rõ ràng có tâm phòng bị con người cao hơn, nếu nó không lên tiếng, Lục Nịnh cũng chưa chắc phát hiện ra nó.

Đôi đồng tử màu vàng của mèo đen dựng thẳng tắp nhìn chằm chằm Lục Nịnh, như thể đang xem xem cô có mục đích gì, có gây hại gì cho đám mèo không.

Trách không được mọi người đều nói mèo đen có linh tính, rõ ràng là mèo hoang, nhưng Lục Nịnh cảm nhận được khí thế thủ lĩnh trên người nó, không hổ là lão đại của đám mèo.

“A, mày đến rồi.”

Lâm Giang Tuyết thấy mèo đen đến thì rất vui, “Nó chắc là thủ lĩnh của đám mèo hoang, lần trước tớ thấy con chó nhà trêu chọc đám mèo, là nó đã xông lên dùng móng vuốt hung hăng đánh con chó kia, làm cho mặt con chó kia bắn máu.”

“Meo ~” ( đúng vậy, lão đại của meo rất lợi hại, chó kia thì tuổi gì.)

Mèo quýt ngốc nghếch ca ngợi, vẫn luôn thổi phồng đại ca nhà mình lợi hại và thông minh nhiều thế nào, hẳn là đã quên mình vừa bị lão đại của mình mắng xong.

Lâm Giang Tuyết đem hộp đồ ăn cho mèo trong tay mở ra, đặt xa xa trước mặt mèo đen.

“Nó giống như không thích đồ ăn của tớ, mỗi lần tớ ở đó, nó đều không ăn.”

Xem thân hình của mèo đen, có thịt nhưng không béo, màu lông đen bóng mượt mà, hiển nhiên cuộc sống lang thang cũng không đến nổi quá tệ. Chắc hẳn năng lực săn mồi rất mạnh, cho nên mới khinh thường đồ ăn của con người.

Lục Nịnh: “Cậu nói nó là mèo lão đại, hẳn là tính khí rất lớn.”

Lâm Giang Tuyết: “Như vậy cũng tốt, không bị đồ ăn dụ dỗ thì sẽ không dễ dàng bị con người bắt.”

Lục Nịnh thấy mèo đen còn nhìn chằm chằm mình, tùy tiện tìm chủ đề.

[ Mày không ăn đồ ăn cho mèo sao, hay là có xúc xích, nên mày không muốn ăn. ]

“Meo ~” ( chỉ có kẻ yếu mới ăn đồ ăn kẻ khác cho. )

Quả nhiên là có tôn nghiêm của mèo.

[ Vậy sao mày lại nhìn chằm chằm tao? ]

“Mèo ~” ( Cô có mục đích gì? )

[ Không có mục đích gì, chỉ là muốn cảm ơn bọn mày. ]

Mèo quýt leo lên đầu tường, cọ lên người mèo đen, thân hình mèo quýt lớn, không cẩn thận một cái đem mèo đen suýt nữa đẩy ngã.

“Meo ~” ( Lão đại, cô ấy là chủ nhân của Ngốc gan to. )

Mèo quýt không phát hiện mình thiếu chút nữa đã làm sai chuyện, còn làm ra vẻ hạnh phúc vui vẻ.

Lục Nịnh cảm thấy, con mèo quýt này, đơn thuần đáng yêu đến ngốc nghếch.

Có điều mèo đen không cảm nhận được cảm giác này. Chỉ cảm thấy con mèo ngu ngốc này đang hủy hoại hình tượng chính mình.

Nó nâng chân trước lên, tát mạnh một cái lên đầu mèo quýt, vừa đánh vừa mắng:

“Meo ~” ( Con mèo ngu ngốc. Một ngày nào đó, mi sẽ bị ngốc chết. )

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.