🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mục đích Lâm Giang Tuyết tới nơi này đã hoàn thành, nhận được một cuộc gọi, bèn chào Lục Nịnh rồi rời đi.

Đồ ăn cho mèo đặt trên mặt đất, mèo đen cuối cùng cũng không ăn, làm mèo quýt ăn hết. Trách không được trong đám mèo, thân hình nó là to nhất, béo nhất.

Thời gian ngây ngốc tại nơi này đủ lâu, Lục Nịnh cũng muốn rời đi trước, liền hướng mèo đen nói:

[ Tao đối với bọn mày không có ác ý. Nếu bọn mày cần giúp đỡ, có thể tới tìm tao. ]

Con mèo thông minh lại có lòng tự trọng như vậy, không đến vạn bất đắc dĩ chắc chắn sẽ không đến tìm cô. Lục Nịnh tình nguyện cùng nó kết một chút thiện duyên.

Mèo đen không đáp lại, cứ như vậy nhìn bóng dáng Lục Nịnh rời đi.

Lục Nịnh về đến nhà, Lai Phúc vô cùng vui mừng chạy vòng quanh cô.

“Gâu ~” ( Nịnh Nịnh, sao trên người chị lại có mùi của động vật khác vậy?)

Mũi chó quả nhiên thính, chưa lại gần đã có thể ngửi thấy mùi mèo trên người cô.

“Ở trong hẻm kia cùng đám mèo hoang nói chuyện.” Trong nhà không có ai, Lục Nịnh không cần giao tiếp bằng tinh thần với Lai Phúc.

“Gâu ~” (trách không được mùi này quen quen. )

“Là lúc trước mày đi ra ngoài chơi, quen biết được bạn mèo sao?”

“Gâu ~” ( đúng vậy, chắc là bọn họ. )

“Nhưng trong khoảng thời gian này, tao cùng mày đi ra ngoài, bọn chúng cũng không đến chơi cùng. Mày thế mà vẫn nhớ rõ.”

Không phải Lục Nịnh xem thường trí nhớ của chó, mà đã hơn một tuần trôi qua, ngửi qua một ít mùi như vậy mà Lai Phúc còn có thể nhận ra các bạn của nó.

“Gâu ~” ( bọn có tới tìm Phúc chơi nha. )

Cả nhà Lục Nịnh ở lầu hai, dưới lầu có cây cổ thụ, cành cây xum xuê. Có đôi khi phải thăm dò nơi ở, đám mèo hoang lại leo trèo giỏi, cho nên tiến vào cũng không khó.

Lục Nịnh nghe đám mèo hoang vào trong nhà, cũng không tức giận. Theo giải thích của Lai Phúc, chó mèo quen biết cũng rất lâu rồi, nhưng trong nhà cũng không vì thế mà lộn xộn, đồ ăn cũng không bị mất.

Xem ra mèo tới nhà làm khách vẫn có lịch sự, nhưng mà cô lại tò mò một việc khác.

“Vậy thịt khô của mày ít đi, là cho bọn chúng sao?”

Lai Phúc có thịt khô độc quyền cho ba Lục làm, có điều hai ngày mới có một miếng, mỗi miếng to khoảng một bàn tay.

Mỗi lần Lai Phúc đều ngậm trở về ổ chó của mình. Bây giờ xem ra, là cất để cho bạn.

“Gâu ~” ( bọn họ rất thích ăn. )

“Vậy mày sẽ không còn mà ăn nữa.”

“Gâu ~” ( Phúc tìm ba Lục làm nũng, ba sẽ cho Phúc tiếp một miếng nhỏ. )

“Mày thật đúng là đứa trẻ lanh lợi.”

Lục Nịnh hứa với Lai Phúc sẽ làm nhiều thịt khô để nó chia sẻ cho bạn mèo. Trước mắt nhà cô cũng không quá không giàu có. Tuy cô đồng cảm với mèo hoang, nhưng sẽ không phải là thánh mẫu cứu thế. Cô chỉ là người thường, cùng người khác có suy nghĩ giống nhau.

Nhiều nhất cô chỉ có thể không ngăn đám mèo hoang tới đây chơi.

Chơi cùng Lai Phúc một lát, Lục Nịnh cũng chuẩn đi tắm rửa. Từ phòng tắm đi ra, thấy Lai Phúc vẫn luôn dùng chân cào lưng.

“Lai Phúc, làm sao vậy?”

“Gâu ~” ( Lưng ngứa. )

“Tao xem xem.” Lai Phúc là chó lông ngắn, không cần bới lông, vừa nhìn gần liền thấy một con bọ lớn cỡ đầu que diêm.

Lục Nịnh cũng biết một vài điểm lưu ý khi nuôi chó. Đối với côn trùng này không xa lạ, bọ ve, ký sinh trên người ở động vật, hút máu mà sống. Chỗ bị đâm sẽ bị thương tạo thành vết nhiễm trùng.

“Lai Phúc, đừng cào, có bọ, tao bắt giúp mày.” Giải quyết bọ ve cũng đơn giản, vừa hay trong nhà có cồn, đổ một ít ra ly, đắp lên chỗ của bọ ve, chờ vài phút, dùng nhíp nhẹ nhàng gắp ra là được.

Lục Nịnh đoán bọ này là do đám mèo hoang mang đến. Hằng ngày Lai Phúc đi ra ngoài chơi đều không lăn lộn trong bụi cỏ.

“Lai Phúc, nói với đám bạn mèo của mày, trước hết hai ngày sau đừng đến.” Nếu Lai Phúc đã thích chơi cùng đám mèo hoang, Lục Nịnh tính toán chuẩn bị một chút thuốc đuổi bọ, chia cho đám mèo hoang một ít. Như vậy có thể ngăn chặn gốc rễ của bọ ve, bọ chó.

Ở Ngự thú tông, việc ký khế ước với linh thú chỉ mới hình thành. Trước kia là nuôi thú, bồi dưỡng cảm tình; đợi linh thú trưởng thành, mới ký khế ước với con người.

Rất nhiều linh thú khi còn nhỏ rất nghịch ngợm, thích chạy ra bụi cỏ, cây cối chơi. Đối với linh thú hoạt bát ham chơi mà nói, rất dễ dính phải linh bọ, cho nên Ngự thú tông đã nghiên cứu ra một loại thuốc bảo vệ linh thú.

Vừa hay, Lục Nịnh biết phương pháp. Tuy không có linh dược của Ngự thú tông, nhưng chỉ cần tìm được dược liệu tương tự, thì cũng có thể sử dụng. Dù sao cũng không có độc, thử qua cũng không sao.

Giữa trưa hôm sau, thừa dịp thời gian nghỉ trưa, Lục Nịnh chạy đến một hiệu thuốc trong thành phố.

Dược sĩ trong tiệm nhìn đơn thuốc, đều là dược liệu bình thường, nhưng số lượng lại khá lớn, vì thế hỏi: “Cô bé, phương thuốc này là của cháu sao?”

“Đúng vậy.”

“Bác xem qua dược liệu này, trộn với nhau sẽ không có hiệu quả.”

“A, đây không không phải thuốc chữa bệnh, mà là phấn đuổi côn trùng.”

“Như vậy sao, không uống thì không có vấn đề gì.”

Lục Nịnh nhìn dược sĩ cầm danh sách cho nhân viên lấy thuốc. Bởi vì dược liệu yêu cầu nghiền thành bột, vẫn là tiệm thuốc xử lý tiện hơn. Cho nên cô trả thêm một ít tiền để tiệm thuốc hỗ trợ làm.

Bởi vì số lượng nhiều, cho nên Lục Nịnh trả tiền xong liền cùng nhân viên cửa hàng xác nhận ngày mai mới tới lấy, còn bây giờ phải trở về nhà.

Đống dược liệu này đã tốn hơn một nửa tiền tiết kiệm của Lục Nịnh. Ở Tu chân giới cô không thiếu tiền, đây là lần đầu tiên cảm thấy tầm quan trọng của tiền. Có điều hiện tại cô vẫn không tìm thấy cách gì có thể kiếm tiền.

Trừ khả năng nghe hiểu tiếng động vật, chính là một chút quyền cước. Đến nỗi tu luyện linh lực, trở về lâu như vậy, pháp thuật cơ bản nhất như tụ linh lực đều không sử dụng được.

Suy cho cùng thì do linh khí hiện đại quá loãng, có lẽ luyện đến bảy tám chục tuổi, mới có thể miễn cưỡng có thể đạt tới trình độ nhập môn của kiếp trước. Cho nên linh lực có được, đều bị Lục Nịnh dùng để giúp Lai Phúc giãn kinh mạch, làm nó càng ngày càng thông minh, khỏe mạnh. Đương nhiên, sẽ không đến nổi thành tinh.

Cho nên, điều quan trọng trước hết là suy nghĩ phải kiếm tiền như thế nào.

Lúc học buổi chiều, Lục Nịnh lại bị chủ nhiệm gọi ra ngoài. Không ngoài ý muốn, vẫn là bởi vì chuyện của Trịnh Nguyệt Nguyệt. Chẳng qua lần này tới hỏi cô, chỉ có Lương Túc.

Lương Túc vừa đến thì đi thẳng vào vấn đề, chào hỏi đều bỏ qua: “Bạn học Lục, Trịnh Nguyệt Nguyệt có thói quen chụp video bắt nạt, em có biết không?”

“Không biết.” Đây là việc Lục Nịnh trước kia không muốn nhớ, cho nên trong ký ức, cũng không để ý đến việc nhỏ này.

Lương Túc đem video Lục Nịnh bị bắt nạt trước kia mở cho cô xem, đợi Lục Nịnh xem xong, nói: “Em ở trong video, cùng người trước mặt tôi là hai loại cảm giác, em có thể giải thích một chút không?”

“Một bên có tóc mái một bên không tóc mái sao?” Lục Nịnh biết mình của trước kia và mình của hiện tại, tính cách thay đổi rất lớn, nhưng là trừ cha mẹ, bạn học và các thầy cô đều nghĩ cô vừa tới trường học không bao lâu, cho nên trước đó mới im lặng.

Mặc kệ Lương Túc hoài nghi như thế nào, Lục Nịnh cũng không tính nói ra mình là người du hành dị giới.

Lương Túc: “Ánh mắt em khi nghe được Trịnh Nguyệt Nguyệt tử vong, có loại ánh mắt coi thường mạng người.”

Lục Nịnh cười cười, “Chú cảnh sát, cháu là người tốt.”

Lương Túc: “Mặc kệ em cười nhiều thế nào, ánh mắt trước sau vẫn là bình tĩnh không gợn sóng.”

Lục Nịnh vốn không phải là người am hiểu che giấu. Tuy tươi cười nhưng đôi mắt trầm tĩnh kia lại cho thấy sự thay đổi rõ rệt. Đối với người cảnh giác như Lương Túc, thật sự quá rõ ràng.

“Chú từ lâu đã hoài nghi tôi.” Nếu Lương Túc biết rõ ngụy trang của cô, Lục Nịnh cũng không muốn giả vờ ôn hòa nữa.

“Chúng tôi đã hỏi hàng xóm xung quanh nhà em, ngày Trịnh Nguyệt Nguyệt chết, em không có ở nhà.” Nhưng cũng không loại trừ nhiều người âm mưu, những lời này Lương Túc chưa nói ra khỏi miệng.

“Em có điều gì muốn nói sao?”

“Suốt ngày đánh nhạn, có ngày bị nhạn mổ. Đây không phải là điều bình thường sao?” Lục Nịnh nói những lời này một cách bình đạm.

Lương Túc: “Giết người là phạm pháp, Trịnh Nguyệt Nguyệt nếu có tội, về lý nên bị pháp luật xét xử.”

Lục Nịnh: “Khả năng người kia cảm thấy pháp luật cũng không giúp được mình.”

Lương Túc: “Lục Nịnh, các em có tiền đồ sáng lạng, không cần vì viên đá dưới chân này mà đi nhầm đường.”

Lục Nịnh: “Được, cháu biết rồi chú cảnh sát. Nhưng không phải cháu làm đâu.”

Lương Túc bình tĩnh nhìn Lục Nịnh một lát. Sau đó ghi lại một dãy số trên notebook: “Đây là số điện thoại của tôi, nếu em có điều gì muốn nói thì có thể liên hệ.”

Lục Nịnh nhận lấy tờ giấy ghi số. Vị cảnh sát này quả thật là mặt dữ nhưng tâm thiện, nói nhiều như thế, cuối cùng vẫn sợ cô đi sai đường.

Lương Túc đưa Lục Nịnh ra khỏi cửa, xoay người đến phòng họp cách vách. Lần này bọn họ ở đây, trừ Lục Nịnh, còn cần phải hỏi Từ Lan Chi, nhóm bị bắt nạt có sự khác biệt nào so với danh sách cảnh sát nắm giữ hay không.

Thời điểm Lương Túc đi vào, Ô Ngưng Ngọc đã thống kê danh sách, phát hiện có mấy trường hợp bọn họ chưa điều tra qua. Ở trong danh sách, Lương Túc đặc biệt chú ý tới, có một người học cùng lớp với Lục Nịnh.

“Tại sao lại đi tìm Lâm Giang Tuyết? Dựa theo thói quen, không phải là không tìm học sinh mũi nhọn gây phiền phức sao?” Lương Túc lạnh lùng hỏi.

“Đúng vậy, chính là Nguyệt Nguyệt ghen tị với Lâm Giang Tuyết, cảm thấy người hoàn hảo như vậy, thành tích tốt lại xinh đẹp, có rất nhiều người thích. Cho rằng cô ấy quá giả tạo, dối trá. Cho nên có một lần nhân lúc cô ấy đi một mình, liền dẫn theo bọn tôi, muốn chỉnh cô ấy một chút. Nhưng mà lần đó, bọn tôi đã làm quá rồi”. Từ Lan Chi nói xong, sợ hãi khóc thành tiếng.

Cô ta là nhìn thấy thi thể của Trịnh Nguyệt Nguyệt, cũng là cảnh báo dành cho mình.

Đối với Từ Lan Chi mỗi ngày tát, mắng chửi, đánh nhau mà nói, lần đầu tiên thấy người chết, lại còn là người quen, làm cô ta vô cùng sợ hãi. Vì thế trong khoảng thời gian này, luôn luôn gặp ác mộng.

“Làm quá là có ý gì?” Lương Túc mơ hồ đoán được những video có mật khẩu đó là cái gì.

“Chính, chính là lột quần áo, sau đó quay video.” Từ Lan Chi thấp giọng nói.

“Các cô hẳn không phải là lần đầu tiên làm như vậy đúng không?” 

Thanh âm của Lương Túc có chút trầm thấp, đè nén lửa giận. Cô gái mới có mười sáu mười bảy tuổi, vì cái gì mà ác độc như thế, bởi vì ghen tị sao?

“Vâng, còn vài lần nữa.” Từ Lan Chi đối mặt Lương Túc, không dám nói dối.

“Từ Lan Chi, xét thấy các cô có nhiều hành vi bắt nạt học đường, trái với luật pháp quốc gia: tội cố ý gây thương tích, tội tụ tập ẩu đả, có tính chất côn đồ, chúng tôi đưa ra lệnh khởi tố, gửi về Viện Kiểm Sát Nhân dân thẩm tra.” 

Lương Túc phất tay, ý bảo Ô Ngưng Ngọc đưa cô ta về cục cảnh sát.

“Nhưng tôi không phải là trẻ vị thành niên sao, không phải có pháp luật bảo vệ trẻ vị thành niên sao?” 

Từ Lan Chi nắm lấy bàn, không muốn rời đi, rõ ràng những người khác đã nói, trẻ vị thành niên phạm tội sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự.

“Năm nay cô đã đủ 16 tuổi, các tội đã nêu trên, chứng cứ đầy đủ, có thể truy cứu trách nhiệm hình sự.” Lương Túc đập tan hy vọng của cô ta, nói một cách chắc nịch.

Không để ý đến Từ Lan Chi khóc thút thít bên trong cánh cửa, Lương Túc hướng Thi Chính Dương ở bên cạnh nói:

“Đi thôi, chúng ta đi gặp vị hoa khôi người gặp người thích.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.