Mục đích Lâm Giang Tuyết tới nơi này đã hoàn thành, nhận được một cuộc gọi, bèn chào Lục Nịnh rồi rời đi.
Đồ ăn cho mèo đặt trên mặt đất, mèo đen cuối cùng cũng không ăn, làm mèo quýt ăn hết. Trách không được trong đám mèo, thân hình nó là to nhất, béo nhất.
Thời gian ngây ngốc tại nơi này đủ lâu, Lục Nịnh cũng muốn rời đi trước, liền hướng mèo đen nói:
[ Tao đối với bọn mày không có ác ý. Nếu bọn mày cần giúp đỡ, có thể tới tìm tao. ]
Con mèo thông minh lại có lòng tự trọng như vậy, không đến vạn bất đắc dĩ chắc chắn sẽ không đến tìm cô. Lục Nịnh tình nguyện cùng nó kết một chút thiện duyên.
Mèo đen không đáp lại, cứ như vậy nhìn bóng dáng Lục Nịnh rời đi.
Lục Nịnh về đến nhà, Lai Phúc vô cùng vui mừng chạy vòng quanh cô.
“Gâu ~” ( Nịnh Nịnh, sao trên người chị lại có mùi của động vật khác vậy?)
Mũi chó quả nhiên thính, chưa lại gần đã có thể ngửi thấy mùi mèo trên người cô.
“Ở trong hẻm kia cùng đám mèo hoang nói chuyện.” Trong nhà không có ai, Lục Nịnh không cần giao tiếp bằng tinh thần với Lai Phúc.
“Gâu ~” (trách không được mùi này quen quen. )
“Là lúc trước mày đi ra ngoài chơi, quen biết được bạn mèo sao?”
“Gâu ~” ( đúng vậy, chắc là bọn họ. )
“Nhưng trong khoảng thời gian này, tao cùng mày đi ra ngoài, bọn chúng cũng không đến chơi cùng. Mày thế mà vẫn nhớ rõ.”
Không phải Lục Nịnh xem thường trí nhớ của chó, mà đã hơn một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-ve-tu-ngu-thu-tong/2712079/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.