Lúc Lâm Giang Tuyết tiến vào, sắc mặt bình tĩnh, sau khi ngồi xuống thì vô cùng lễ phép hỏi: “Xin chào các vị cảnh sát, ngài muốn hỏi cái gì em cũng sẽ cố gắng phối hợp.”
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Giang Tuyết, Lương Túc biết vì sao Trịnh Nguyệt Nguyệt sinh ra lòng ghen tị. Nữ sinh trước mặt không có tính tình trẻ con, ngây thơ của học sinh cấp ba. Cả người tỏa ra khí chất như tiểu thư khuê các ôn nhuận ưu nhã, nói chuyện chậm rãi rõ ràng, làm người khác không thể không yêu mến.
Dĩ nhiên, cũng dễ dàng khiến cho người có tâm địa nhỏ hẹp sinh ra đố kỵ.
Lần này là Thi Chính Dương phụ trách hỏi chuyện, Lương Túc đứng một bên quan sát, “Em biết Trịnh Nguyệt Nguyệt không?”
Lâm Giang Tuyết không giấu giếm, trực tiếp thừa nhận: “Biết ạ.”
Thi Chính Dương: “Đối với cái chết của cô ấy, em có ý kiến gì không?”
Lâm Giang Tuyết: “Rác thì nên bị vứt vào đống rác, trường học quả thật không nên thu nhận bọn họ, ô nhiễm không khí học tập.”
Thi Chính Dương ho nhẹ một tiếng, lời này thật sự rất độc: “Xin hỏi vào cuối tuần trước em đã ở đâu? Có nhân chứng không?”
“Buổi sáng thứ bảy có khóa học dương cầm, buổi chiều có khóa thư pháp, sáng chủ nhật có khóa vũ đạo, buổi chiều có khóa tiếng Anh. Các thầy cô đều là nhân chứng.”
Theo lẽ thường của trường trung học thành phố Dung, cuối tuần sẽ không học bù, nhưng việc học chắc hẳn là không ít, nhưng thời gian nghỉ ngơi cuối tuần đều sắp xếp khóa học kỹ năng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-tro-ve-tu-ngu-thu-tong/2712080/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.